Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

TRUNG CỘNG ĐÍCH THỰC LÀ KẺ THÙ NGUY HIỂM NHẤT CỦA CÁC DÂN TỘC

Trần Nhu


ĐẠI DỊCH DIỆT CHỦNG
             Dẫn Nhập
Mỗi khi có dịch cúm gia cầm làm chết vài trăm người là các cá nhân, các hội đoàn, các nhà cầm quyền ở nhiều nước hoảng sợ hô hoán toáng lên… còn một thứ đại dịch đã và đang hủy diệt hàng trăm triệu con người thậm chí cả một dân tộc thì họ lại im thin thít. Thứ đại dịch nguy hiểm ấy, ai cũng biết, cũng thấy: Đó là Trung Cộng.
Vậy, nếu bạn thực sự muốn làm điều gì tốt lành hơn cho nhân loại. Bạn mong muốn có một thế giới an bình. Bạn hãy chống lại bọn quỷ đỏ Bắc Kinh. Chúng chính là một thứ đại dịch đáng lo ngại nhất của nhân loại.

Đây là lời kêu gọi thiết tha và còn cả hàng trăm ngàn lời ở khắp nơi trên thế giới đã cảnh tỉnh chúng ta rằng: Trung Cộng là kẻ thù nguy hiểm nhất của loài người.
Không có Trung cộng, không có chiến tranh Việt Nam. Không có Trung cộng, không có họa diệt chủng trên đất nước Chùa Tháp. Không có Trung cộng không có đại họa CCRD ở miền Bắc nước ta. Không có Trung Cộng, không có thảm kịch Tây Tạng. Không có Trung Cộng, nước Triều Tiên đã thống nhất từ lâu. Không có Trung cộng, bọn quân phiệt Miến đã sụp đổ..
 Chúng  là kẻ thù sinh tử của các dân tộc Á Đông. Với chính sách đồng hóa và diệt chủng.
Quý vị có biết Trung Cộng đương đại, những vùng đất được coi là quê hương của người Mông Cổ ( khu tự trị Nội Mông) , một vùng đất rộng lớn bằng một phần mười nước Tầu, gồm 6 triệu dân Mông Cổ trong vài thập niên qua khoảng trên 30 triệu người Hán đến lập nghiêp ở đây…dân gốc Mông cổ bị đẩy ra ngoài lề, khi dân số của nước Mông Cổ bên cạnh chỉ có 3 triệu người. Nội-Ngoại Mông đều là con cháu của Thành Cát Tư Hãn vang bóng một thời. Họ có bản sắc văn hóa riêng. Nhưng hiện nay nền văn hóa đó đang bị mai một, không còn mấy người Mông trong khu tự trị nói được tiếng mẹ đẻ.
Quý vị có biết, những vùng đất được coi là quê hương của người Tây Tạng rộng gấp 8 lần nước Pháp? Và các vị có biết tại Trung Cộng còn có những vùng đất được coi là quê hương của người Muslim, rộng tương đương bằng 5 lần nước Pháp, hoặc 8 lần nước Việt Nam? Các vị có biết một dải đất gọi là Ninh Hạ với diện tích khoảng 66,400 km2, chưa bằng 1% diện tích Trung Hoa. Nhưng nếu đem so sánh với các quốc gia khác, thì vùng đất này lại rộng hơn hai nước Bỉ và Hòa Lan nhập lại.
 Các vùng đất mênh mông mà Trung Cộng vừa ăn tươi nuốt sống của đất nước Tây Tạng vào năm 1949 khi quân Trung Cộng hừng hực sát khí tràn vào cưỡng chiếm một quốc gia hoàn toàn độc lập, có chủ quyền như Tây Tạng, cũng như người Duy Ngô Nhĩ (Uyghur) để sát nhập vào nước CHDCNDTH (của Mao Trạch Đông) thì tỷ lệ người Hán chưa đến 1%  ở Tân Cương của người Hồi xấp xỉ 3%. Vậy mà chỉ trong một thời gian 60 năm cai trị áp đặt chính sách Hán hóa trên lãnh thổ quốc gia Tây Tạng, tỷ lệ người Hán đã lên đến 90%. Nghĩa là chiếm gần như tuyệt đối, còn ở Tân Cương tỷ lệ người Hán đã lên đến 64%.
Có một truyện ký “Đi tìm Tây Tạng” của nhà văn Minh Đức trên Blogosin, giống như bức ảnh chụp. Xin dẫn một đoạn để quý vị thấy thực trạng của Tây Tạng bây giờ.
“ Ôi! đất nước Tây Tạng mà không tìm thấy một người. Đi thăm những người Tây Tạng bây giờ phải bỏ tiền ra mua vé mới được xem. Phải mất 45 Quan đắt quá nhỉ Trung Quốc thu tiền về mà họ chẳng tốn gì:” (…)
Những nhà tu hành, những người dân hiền hòa bên trong Tây Tạng, những người đã khổ đau và tiếp tục khổ đau quá nhiều. Tất cả họ đang đối diện trước một chương trình, chiến lược và một hệ thống kỹ thuật có tính toán kỹ lưỡng nhằm phá hủy truyền thống văn hóa và mục tiêu cuối cùng là diệt chủng dân tộc. Chiến lược này không phải chỉ áp dụng ở Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng mà nó đang diễn tiên ra ở Vương quốc Lào, Cao Miên, Miến Điện và Việt Nam..
Đọc những tài liệu về Trung Cộng đối với các nước láng giềng , với các dân tộc nhỏ, thật là buồn, nhiều khi không muốn đọc nữa vì nó quá khủng khiếp, quá man rợ đối với con người. Tôi tự hỏi, có bao giờ giới lãnh đạo Bắc Kinh nghĩ đến sồ phận của người Mông Cổ, người Tây Tạng và các dân tộc khác? Không, không bao giờ. Họ phải chiếm lấy, bằng bất kỳ một giá nào, bất kỳ một hành động dã man tàn bạo nào. Họ không suy nghĩ như một con người như chúng ta. Dù là bạn ở châu Phi, châu Mỹ La Tinh, châu Âu, Châu Úc… Tất cả chúng ta là những con người như nhau. Tất cả chúng ta cùng tìm kiếm hạnh phúc, sự bình an và cố gắng tránh  khổ đau. Nghĩa là chúng ta có cùng một căn bản nhân tính đầy đủ tự nhiên của con người. Ngược lại giống người Hán không có cùng căn bản như chúng ta. Chúng là một thứ quỷ không ngừng gây họa cho con người.
Trung Cộng từng ngày một đều làm tăng sự lo ngại của thế giới, từng ngày một các bạn đều tai nghe mắt thấy chúng thọc bàn tay đẫm máu vào mọi ngã ngách đời sống nhiều dân tộc. Chúng đích thực là kẻ thù của hòa bình thế giới..
Tình huống mỗi quốc gia một khác nhau, thì các kiểu giết người của Trung Cộng cũng phải khác nhau. Những tên trùm diệt chủng ở Bắc Kinh đã sử dụng các loại, các phương pháp khác nhau để xâm lăng, đồng hóa, hoặc diệt chủng các dân tộc… tùy theo thời kỳ, tùy theo bối cảnh lịch sử trong hiện tại phần lớn trường hợp chúng dùng tiền, đầu tư kinh tế, di dân đại quy mô để xâm chiếm các nước.
Việc di dân, đầu tư thương mại để che đậy hành động xâm lăng đã lộ rõ nguyên hình ở Vương Quốc Lào, Campuchia, Miến Điện v.v…
 Tiêu tiền của Trung Cộng, dùng hàng hóa của Trung cộng một thời gian dài tâm hồn dân xứ đó dễ trở thành quái dị… Hiện nay không ít nhà văn Việt Nam (ngụy văn) có khuynh hướng hạ nhục các vị anh hùng dân tộc và ca tụng kẻ thù truyền kiếp… tuyên truyền nhồi sọ văn hóa Hán cho lớp trẻ…
CHƯƠNG V
TIỀN BẠC
Tiền bạc có thể mua được nhiều thứ, trừ thời gian…
Khi người Tầu ban thưởng cho ai tiền là họ làm tổn trí nhớ của người đó, và kẻ nào nhận những đồng tiền ấy sẽ bị thoái hóa đến cùng cực.
Những tên trùm diệt chủng ở Bắc kinh đã dùng tiền mua được nhiều tên tay sai đắc lực ở Việt Nam như Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tiến Dũng…
Ở Campuchia có Hun Sen… bọn này có thể nằm trên những cái giường bằng vàng, nhưng không bao giờ chúng có được một giấc ngủ ngon.
Tiền bạc là phương tiện, không phải là cứu cánh. Mặc dù vậy, người Tầu khéo vận dụng cả hai, có khi cả mỹ nhân nữa vào việc xâm lăng các nước… trong cái thời mà cái gì cũng mua được bằng tiền. Đồng tiền có ma lực mạnh mẽ, ai cũng thích tiền. Do đó, người ta dễ sa ngã vì đồng tiền, tiền có thể giết chết một vị anh hùng hảo hán và gái đẹp cũng có thể làm siêu đổ cả một triều đình.
Có một vị học giả phương Tây đã viết: “Có tiền, mua được cả lịch sử. Vừa mới đây thôi, Hun Sen coi Trung Quốc là kẻ thù đáng tởm. Bây giờ, năm 2006, đặt chân lên Bắc Kinh thăm viếng chính thức, cũng Hun Sen ấy tuyên bố trước Ôn Gia Bảo: “Trung Quốc là người bạn đáng tin cậy nhất của Campuchia”. Hai bên đang tin cậy lẫn nhau, vợ Hun Sen là gốc Hoa, vợ phó thủ tướng Sok An là gốc Hoa, quyền lực kinh tế của Hun Sen dựa trên một nhóm tài phiệt Hoa – Khmer thường có nhăng nhện thông gia với cấp cao của chế độ. Bây giờ, húp tiền cũng như húp cháo lú, húp vào quên hết quá khứ. Chuyện hôm qua cho nó qua, chuyện hôm nay chúng em là những đối tác ưu đãi của người bạn lớn. » (Trich bài An Ninh của Ts.Cao Huy Thuần)
Cũng nên nói qua về Hun Sen, sinh năm 1952, tại một làng nhỏ thuộc tỉnh Kompong Cham bên bờ sông Mê Kông. Gia nhập Khơ Me Đò năm 1970 đảo ngũ qua Việt Nam tháng 4 năm 1975. Đến năm 1979, khi một trăm ngàn quân csvn tràn qua Campuchia, lật đổ chế độ Khơ Me Đỏ. Hun Sen được bọn thảo khấu Việt Nam đưa lên làm thủ tướng, năm 27 tuổi. Học vấn chưa qua bậc tiểu học, sẽ thiếu sót, nếu quên ghi nhận ở đây, trong thời gian làm thủ tướng, Hun Sen đã nhận đươc trên một tá học vị tiến sĩ danh dự từ các đại học khác nhau trên khắp thế giới, trong số đó có 2 học vị Ts. của Hà Nội, một về chính trị học (1991), và một về khoa học giáo dục (2007), chưa kể hàm Gs. về khoa bang giao quốc tế của một đại học Costa Rica ở Trung Mỹ, với chừng ấy quyền lực hào quang. Hun Sen được quốc trưởng Shanouk phong cho phẩm tước cao qu‎‎ “Samdech”, <Wikipedia> vא được mệnh danh là đứa con của đế quốc Khơ-mer (The son Khmer Empire). Nên nhớ rằng ông hoàng Shanouk một trong số những con cò mồi cưng của họ Mao, được dung dưỡng ở Bắc Kinh. Mao Trạch Đông đã chỉ thị cho Chu Ân Lai phải cung cấp cho Shanouk tất cả các phương tiện để hoạt động như một quốc trưởng thực sự. Ngôi nhà của Bộ ngoại giao Trung Quốc trước kia (và trước đó là sứ quán Pháp quốc) đã được chính phủ Trung Cộng tuyên bố là khu của Campuchia. (Norodom Shanouk, quốc trưởng bị hạ bệ – nguyên là quốc vương, và lúc đó là chủ tịch sáng lập của Mặt trận Thống Nhất Dân Tộc Campuchia). Mao nhấn mạnh rằng thái độ mến khách của chúng ta cần được mở rộng cho bất kỳ người Campuchia nào đến trú ngụ tạm thời. Vì vậy nhiều người Campuchia, và các quốc gia khác trong vùng luôn luôn được Bắc Kinh mở rộng. Họ có thể thay mặt cho những quan điểm chính trị khác nhau (vườn bách thú). Nhưng tất cả đều không biết rằng mình đang được dung dưỡng trên mảnh đất đầy những mưu mô hiểm độc nhất trần gian. Và họ phải trả giá đắt có khi bằng cả sinh mệnh dân tộc của họ nữa. Đó là chuyện đã và đang xẩy ra trên đất nước Chùa Tháp và nhiều quốc gia khác.
Trở lại chuyện Hun Sen, cũng không nên quên rằng, Hun Sen từng là con đỡ đầu của Đại Tá Lê Đức Anh, cùng với tướng Văn Tiến Dũng, Trần Văn Trà, đặc biệt là ông trùm Mafia Lê Đức Thọ, những kẻ đã có công gây dựng sự nghiệp cho Hun Sen. Đại tá Lê Đức Anh sau trở thành chủ tịch nước, kiêm quân ủy trung ương, kiêm bộ trưởng quốc phòng, kiêm bộ tổng tham mưu quân đội, thâu tóm cả quyền lực nhà nước trong tay, mà y trở thành con chó săn đầu đàn của Bắc Kinh, thì nguy hiểm cho quốc gia dân tộc đến nhường nào? “ngưu tầm ngưu”, ảnh hưởng của y có tác động đến bọn Mạnh, Trọng, Dũng… cho đến cả nhóm lãnh đạo nước Lào và xứ Chùa Tháp. Hiện Lê Đức Anh vẫn giữ mối liên hệ chặt chẽ với Hun Sen.
 Việc sử dụng bọn tay sai làm nội ứng trong các cuộc xâm lăng, nhất là bọn đó lại giữ vị thế lãnh đạo quốc gia thì đắc dụng vô cùng, và nguy hiểm cho nước đó cũng khôn lường. (Nên xem tác phẩm “Thăng Long Xưa Hà Nội Nay” mới xuất bản của tác giả để hiểu thêm về những hiểm độc thâm căn cố đế của giống người Hán, và cách ứng phó thần diệu tuyệt vời của ông cha ta, bạn sẽ thấy vô vàn điều mới mẻ và là nguồn bổ dưỡng tinh thần vô song. Xin liên lạc: Trần Nhu P.O Box 21031 San Jose, Ca 95151-1031).
-Mối nguy, họa mất nước của Việt Nam ngày nay chính là do nhóm lãnh đạo Đcs vg. Điều đó ai cũng biết. Trung quốc không có gì đáng sợ cả. To xác chưa hẳn là khỏe, nhiều tiền lắm vũ khí như bây giơ cũng chưa phải là mạnh đâu. Tuy nhiên giống người Hán có thể “ngậm phân” nằm mai phục anh một ngàn năm để chờ cơ hội…
Trung Hoa mặc dù đất rộng, người đông như kiến, nhưng khó mà chinh phục các quốc gia khác bằng vũ lực. Đó là một sự thật trong suốt dòng lịch sử. Ngược lại, người khổng lồ thường bị các bộ tộc thiểu số cai trị và bắt nạt như Kim, Liêu, Mông, Tây Tạng v.v…
Các tướng Hán, đánh mười trận thua cả mười. Tuy nhiên, cái tật ngạo mạn, huênh hoang không bỏ được, thì vừa mới đây thôi, Bộ trưởng Bộ quốc phòng Trung Quốc, tướng Trì Hạo Điền tuyên bố sẽ dùng bom hạt nhân tiêu diệt hoàn toàn Nhật Bản, đánh cho Mỹ tàn phế.
Ngày 14-5- 2010, mạng Milechia.Com đăng bài của thượng tướng Trì Hạo Điền, nguyên phó chủ tịch quân ủy, kiêm Bộ trưởng bộ quốc phòng Trung Quốc với lời lẽ cực kỳ hiếu chiến, kêu gọi Trung Quốc nên phát động một cuộc chiến tranh khu vực, tiêu diệt hoàn toàn Nhật Bản, đánh cho Mỹ tàn phế. Nhà nghiên cứu Dương Danh Di đã dịch, đăng trên mạng bauxiteVN và bài: “Ngôn ngữ ngoại giao của Trung Quốc khác với báo chí như thế nào?” Gs.Vũ Cao Đàm dịch đăng trên mạng đài Á Châu Tự Do 22-05-2010… cùng ở thời điểm này có bài: “Chính sách hòa bình và phát triển của Trung Quốc 20 năm qua đã đi đến đâu” đăng bởi bvnpost ngày 19-05-2010 Trì Hạo Điền. Công khai hô hào[...] không đánh thì thôi, đánh thì phải tiêu diệt hoàn toàn Nhật Bản, đánh cho Mỹ tàn phế. Điều này chỉ có chiến tranh hạt nhân mới làm tròn nhiệm vụ. Trì Hạo Điền đã về hưu. Nay Bộ trưởng quốc phòng, một ông Thượng tướng khác là Lương Quang Liệt, cái óc hiếu chiến có thay đổi không? Cách đây hai năm, vừa lên chức Bộ trưởng. Ông Lương đã tuyên bố: “Ba ngày, tôi sẽ lấy xong Đài Loan.”
Lời lẽ của ông tân và cựu Bộ trưởng quốc phòng Trung Quốc, không phải là chuyện nói nhịu. Việt Nam cản đường phát triển của Trung Quốc, do đó phải khống chế Việt Nam. Đó là chủ trương nhất quán của nhà cầm quyền Trung Quốc.
Nên biết rằng, Lương Quang Liệt từng là trợ lý của Dương Đắc Chí tại cánh quân phía Tây, trong cuộc chiến biên giới Việt Nam, Trung Quốc 1979.
Trong bài này ta hãy tạm quẳng viên tướng Tầu Lương Quang Liệt sang một bên. Chỉ chiếu cố đến tướng Trì Hạo Điền và bàn về hai câu châm ngôn để đời của hắn.
Cầu thiện được ác, cầu ác được thiện”, đó là kết cục cuối cùng của chính sách hiện nay của chúng ta, cầu ác được thiện. Chỉ có năng lực tiêu diệt toàn bộ Nhật Bản, đánh cho Mỹ tàn phế thì mới dành được hòa bình, nếu không vấn đề eo biển Đài Loan, trong 10 năm tất có đại chiến.
Hùa theo sau viên Bộ trưởng quốc phòng là những lời gào thét phát động chiến tranh trên báo chí Trung Quốc bằng nhiều tựa đề như: Hãy giêt chết bọn giặc Việt Nam làm vật tế cờ cho trận chiến Nam Sa và Trung Quốc phải dùng vũ lực để tấn công Việt Nam lòng lang dạ sói v.v…
Ai là người nước Nam lại có thể ngồi yên để mặc bọn Hán tặc tác oai tác quái? Ta là người lính già đầu bạc, đã không thể “rửa tay gác kiếm”… Trước hết hãy xem chủ trương của tướng Trì Hạo Điền (tiêu diệt toàn bộ Nhật Bản, đánh cho Mỹ tàn phế). Tất nhiên lúc đó, “thỏ mọc sừng” Trung quốc làm bá chủ thế giới.
Ta lấy làm lạ: Nước Tầu dòng dõi Chu Công, lại nhờ cái công dạy bảo của Khổng Tử, có thày Quỷ Cốc tiên sinh là người thông hiểu mọi lẽ trong trời đất, có mấy thứ học vấn, không mấy ai theo kịp.
-1 Số học, nhật nguyệt, tướng vĩ đều thu cả trong lòng bàn tay. Xem việc trước, đoán việc sau nói gì cũng linh nghiệm.
-2 Binh học, lục thông tam lược, biến hóa khôn cùng, bày trận hành binh quỷ thần khôn biết.
-3 Du học nhớ rộng nghe nhiều, hiểu rõ l‎‎ thế, buפng lời hשng biện, muפn miệng khפn đương.
-4 Xuất thế học, gỉữ toàn nhân tính, luyện thuốc trường sinh, không ốm, không chết, đắc đạo thành tiên. Về trận mạc, đặc biệt có binh pháp của Tôn Tử.
Thế mà các tướng Hán ngu như lợn, lại kiêu ngạo, hung hăng, hiếu thắng. Đòi tiêu diệt toàn bộ Nhật Bản, đánh cho Mỹ tàn phế.
Tôi chưa rõ lai lịch của tướng Trì Hạo Điền, cớ sao y lại đeo hàm thượng tướng, giữ chức phó chủ tịch quân ủy trung ương, kiêm Bộ trưởng quốc phòng? Một nước có trên một tỷ dân, với sáu triệu quân đội, mà để một thằng không ra gì, làm đến chức tổng chỉ huy quân đội?
Xem thế đủ biết một nước mà vua giao binh quyền cho bọn đồng cốt, thì nước Tầu nguy to.
Xưa Tề Hoàn Công nói: “Ta được QuảnTrọng khác nào được chim hồng hộc có lông cánh. Nay Hồ Cẩm Đào làm vua nước Tầu, giao binh quyền cho một viên tướng ngu dốt mà lại mong chiến thắng hai cường quốc lớn như Nhật và Mỹ.
Người học nghề nông, phải biết chọn giống, những kẻ làm tướng lo việc binh bị tất biết bày trận.
Trì Hạo Điền, là kẻ càn dở. Nói toàn những điều hoang tưởng, nguy hiểm. Đánh cho Mỹ tàn Phế.
Tài năng như thế có thể làm rạng rỡ cho nước Tầu chăng?
Đó là một vụ xì-căng-đan giật gân và kèm theo nó là sự ồn ào của báo chí sặc mùi hiếu chiến.
Có lẽ cách tốt nhất để thâu tóm quan điểm quân sự của tướng Trì Hạo Điền. Bộ trưởng bộ quốc phòng Trung quốc “Cầu thiện được ác… cầu ác được thiện”, chỉ có năng lực tiêu diệt toàn bộ Nhật Bản, đánh cho Mỹ tàn phế, thời mới có hòa bình.”
Nhưng nhà làm binh pháp danh tiếng như TônTử, Hưng ĐạoVương, và trong lịch sử chiến tranh nhân loại có nhiều thiên tài quân sự không ai phát biểu quan điểm này.
Ngày nay ở thế kỷ 21, lại có một kẻ chỉ huy một quân đội lớn nhất thế giới, tuyên bố như vậy. Cái nguy đối với nhân loại là cây gậy trong tay thằng khùng. Rất có thể gây ra cuộc chiến hạt nhân hủy diệt.
Ta e ngại rằng: Nước Tầu khởi binh đánh nhau với hai cường quốc hùng mạnh, kỹ thuật quân sự siêu đẳng nhất thế giới, kẻ bị mất mạng trước hết là các tướng trong bộ quốc phòng, và nếu dùng bom nguyên tử chắc cả nước Tầu chết theo, được vậy thì tổ tiên các ngươi ở dưới hỏa ngục không đến nỗi buồn bã.
“Tiêu diệt hoàn toàn Nhật bản”
Chưa đấu với ai trận nào, tự cho mình là vô địch. Khiếp!
Tướng nào dám đem quân vượt biển ngàn dặm đánh Nhật, đánh Mỹ bây giờ?
Gái đẹp dễ có, chứ tướng giỏi khó tìm.
Tại sao mà người Nhật, vẫn im lặng? Nhà ngươi là tướng nước Tầu. Tất biết rõ điều ấy. Những kẻ vốn được nặn ra từ mẫu một giống người man rợ hiếu chiến, lại có cái tật dễ quên. Ông cha các ngươi xưa theo voi (Thành Cát Tư Hãn), đem Tầu thuyền đi đánh Nhật, bã mía không được ăn, mấy chục vạn lính Hán bị người Nhật dìm xuống biển Đông, bây giờ ta chỉ lo cá ở biển Đông sẽ bị bội thực.
Có điều này, súyt nữa ta quên đi mất. NgườiTầu có binh pháp của Tôn Tử là một báu vật. Tuy nhiên, cái thuật dùng binh, nếu không có người tài giỏi thì cũng không thi hành được. Các tướng Hán xưa nay, đánh đâu thua đấy, nhưng họ thường huênh hoang.
Bệnh huênh hoang, tính kiêu ngạo và sự yếu kém quân sự của vua chúa, tướng lãnh Trung Hoa làm họ tin rằng họ không cần phải điều chỉnh lại thể chế quân sự. Họ tin rằng các nước láng giềng sẽ nể sợ sự vĩ đại của Trung quốc cùng với ưu thế đất rộng, đông dân như kiến và có lịch sử con trời, chỉ cần phán bảo là các tiểu quốc phải vâng phục. Mặc dù vậy, Trung quốc đã không thể không đối mặt với sự thật rằng sức mạnh quân sự của họ luôn bị thách thức với các cuộc chạm trán liên tục với Khiết Đan (Khitan), một dân tộc thiểu số sống ở vùng Mãn Châu và chiếm đóng cực bắc của họ, sau nhiều lần bị người Khiết Đan đánh cho đại bại, vua Tống, Chân Tông, năm 1064 đã phải k‎‎‎ một thỏa ước với người Khiết Đan, nhường lại vĩnh viễn cho người Khiết Đan phần đất mà Trung quốc đang chiếm, gồm cả Bắc Kinh ngày nay và vua Tống xin nộp cống hàng năm cho Khiết Đan.
Ở Tây Bắc, người Trung Quốc lại bị người TâyTạng (Tangut) đánh bại và Trung quốc cũng phải chịu với người Tây Tạng điều họ đã chịu với người Khiết Đan. Sau hai nước ký hòa ước nhưng vua Đường Thái Tông buộc phải cắn răng dâng người con gái yêu quý là công chúa Kim Thành cho vua Tạng, và để Tây Hạ chiếm phần đất Trung quốc. Năm 1044, Trung Quốc phải k‎‎ hעa ước với Tây Hạ đồng ‎‎ nộp cống.
Tai họa từ nước Kim.
Từ Nữ Chân, một triều đại nước Kim lên cai trị ở vùng bắc Trung quốc, ở phía Đông Bắc. Trung quốc người Tây Hạ (Tây Tạng) cai trị, ở vùng Đông Bắc, từ lâu là nơi có nhiều sắc tộc thiểu số. Trong nhiều thế kỷ Trung quốc không có biên giới phía Bắc, kết quả Trung quốc chỉ còn giữ vùng phía Nam, triều đình ở đó được gọi là NamTống.
Đại họa Thành Cát Tư Hãn.
Đất Trung Quốc thuộc Tống bị thu hẹp mãi. Hốt Tất Liệt cũng là anh hùng và nhiều tham vọng như ông nội Thành Cát Tư Hãn, nên rất hiếu chiến. Sau khi trừ được mối họa tâm phúc, phong cho con là Hốt Kha Kích làm Vân Nam vương, cai trị miền tâyTrung Quốc. Đích thân Hốt Tất Liệt cần quân tiếp tục đánh Tống, thanh thế ngày càng lớn, chẳng bao lâu chiếm được gần hết đất Trung Quốc. Nhà Tống chỉ còn thoi thóp.
Bọn tướng Hán nhát như chuột, cứ nghe tiếng quân Mông Cổ là sợ hết hồn, run cầm cập.
Còn đánh chác gì, bọn tướng đầu hàng kể không xuể. Hốt Tất Liệt đã dùng tướng Hán rất nhiều, việc dùng tướng Hán có thể truy ngược đến thời Mông Kha. Lệnh Kỳ thống trị mạn nam, từ thời đó mọi việc ông ta đều hỏi tướng Hán Sử Thiên Trạch, Lưu Thừa, Hách Kinh, Diêu Khu v. v… Đều là hàng tướng người Hán, hầu như mọi việc đều gọi hỏi Sử Thiên Trạch vốn là kinh lược, Sử Giang Hoài cũng rất có tài thao lược, được Hốt Tất Liệt sử dụng đắc lực.
Tướng Mông Cổ, A Châu từng nói: “nếu gặp sơn thủy hàng rào, không có quân Hán không được. Khi quân Mông Cổ tiến vào Lâm An, Liêm Hi Hiến đến Giang Lăng.”
Lập tức trọng dụng mấy chục quan viên người Hán gồm cả văn võ. Những tướng lãnh người Hán này am hiểu tình hình chính trị, quân sự của triều đình Nam Tống để bổ sung cho những thiếu sót về mặt này. Có thể nói không có sự tham dự của các tướng Hán. Hốt Tất Liệt không cách nào diệt được Nam Tống. Ta thấy khi quân Mông Cổ bao vây thành Long An, triều đình Nam Tống, các quan văn võ chạy hết, chỉ còn lại có sáu người.
Thái Hoàng Hậu triệu tập đại thần làm việc, các quan đã chạy hết,Trần Nghị một mực xin hòa, Lưu Mông Viễn thấy thế không lợi, đã lén chạy khỏi Lâm An đầu hàng quân Mông Cổ. Thái Hậu cử Trần Nghị đến trại Bá Nhạn xin hòa và nộp tiền, nhưng Bá Nhạn không nghe chỉ quy định thời gian cuối cùng xin hàng. Thế là cả triều đình văn võ bá quan đều xin hàng.
Sự cai trị của Mông Cổ. Những người Mông Cổ ở Trung Quốc cai trị với nhiều quan lại, binh lính và người hầu hạ toàn là người Hán. Họ chịu nhục rất tài.
Vua Mông Cổ trị vì ở Trung Hoa là Hốt Tất Liệt, chết năm 1294 ở tuổi 79. Cháu nội của ông Temur Olita, kế tục, hòa bình với Nhật Bản và tiếp tục giữ được sự thịnh vượng.
THEO VOI ĂN BÃ MÍA- LIÊN QUÂN MÔNG CỔ-TRUNG HOA- TRIỀU TIÊN ĐÁNH NHẬT.
        Năm 1274 Hốt Tất Liệt sai tướng đem hai mươi vạn quân đánh Nhật Bản

Quân Mông Cổ là chiến binh chuyên nghiệp, tài cỡi ngựa giỏi bắn cung, đánh trăm trận chiến thắng dễ dàng, dân du mục, đánh bộ không ai thắng (trừ Việt Nam), nhưng đánh thủy thì không có nhiều ưu thế lắm. Việc đổ quân từ hải thuyền lên bộ là rất khó khăn. Nhật Bản là nước gồm nhiều hải đảo. Dân Nhật sống bên biển cả nên rất thành thạo nghề hàng hải, giỏi thủy chiến. Do đó, từ xa xưa, các triều vua nước Tầu: Tấn, Hán, Đường, Tống, không đánh được Nhật Bản và cũng không mơ được vua nước này xưng thần cống nạp.

Đạo quân Thành Cát Tư Hãn đi chinh đông lại không may gặp bão lớn, rất nhiều chiến thuyền bị đắm, binh sĩ chết đuối nhiều vô kể, chúng lại còn bị quân Nhật đánh bồi nên bị thua lớn.
Sau khi củng cố lại nền cai trị của mình ở Trung quốc. Hốt Tất Liệt gửi sứ đi Nhật Bản yêu cầu phải cống nạp và đe dọa trả đũa nếu họ không chịu. Từ triều đình ở Kyoto, người Nhật Bản trả lời, nói rằng giống như những kẻ cai trị khác, đất nước của họ cũng có nguồn gốc giống như những kẻ cai trị khác, đất nước của họ cũng có nguồn gốc thần tiên.
Vì vậy, họ cho rằng Nhật Bản không phải chịu hàng phục bất kỳ kẻ nào, và họ bắt đầu chuẩn bị chiến tranh. Hốt Tất Liệt cho rằng ông không thể cho phép xuất hiện sự cưỡng lại của Nhật Bản. Năm 1274 từ phía nam Triều Tiên, Ông ta tung ra một lực lượng tấn công, một lực lượng hỗn hợp Mông Cổ-Trung Quốc và Triều Tiên, với 600 đến 900 chiến thuyền 23.000 quân, máy bắn đá, tên lửa cháy, cung tên… Thời tiết xấu đã đẩy lùi cuộc tấn công phải quay về đảo Kyushu của Nhật.
Vào mùa hè 1281, Hốt Tất Liệt lại một lần nữa cất đại quân đánh Nhật. Lần này 10.000 tầu chiến. Trong 53 ngày người Nhật giữ chân những kẻ xâm lược ở vị trí đổ bộ chật hẹp Kyushu. Sau đó một trận bão lớn xẩy ra. Người Mông Cổ lại phải rút lui chỉ một nửa số quân về được tới Trung Quốc.
Trong cuộc xâm lăng nước Nhật, xương máu của người Tầu là đáng kể nhất. Thời cận đại, quân Tầu đông như kiến, nhưng cứ thấy bóng dáng người Nhật là cả quân Mao lẫn quân Tưởng tháo chạy thục mạng. Đến khi Nhật đầu hàng đồng minh cũng không dám đến gần. Cho nên to xác chưa hẳn là khỏe, nhiều tiền lắm vũ khí đông dân như bây giờ, cũng không phải là mạnh đâu.
Chuyện còn dài nên hãy trở lại với viên tướng Hán kiêu ngạo, hợm hĩnh. Dù sao thì tôi cũng thừa nhận, Trì Hạo Điền có sức hấp dẫn đối với tôi. Nói như hắn thì việc tóm cổ bọn Nhật Bản, ngon lành như miếng thịt cừu trong miệng, lại còn dám cựa quậy hay sao? Hay người Tầu dùng lưới bắt gọn bọn Nhật Bản, nấu canh để cả nước Trung Quốc húp? Được húp…? Ta nói trước, kẻ nào muốn nếm canh thịt người Nhật sẽ chết trước.
Những bài học nhục nhã còn nóng mà tướng cũng chẳng chịu nhớ; ngay đầu thế kỷ XX, nhiều khu vực tại Trung Quốc đã bị cắt hoặc nhường cho người nước ngoài làm tô giới, nhượng đất, thuộc địa và phần lớn nước này bị người Nhật chiếm thế chiến thứ hai, Nhật đã tách lãnh thổ Mãn Châu ra khỏi Trung Quốc, dựng lên một chính phủ Mãn Châu. Ông cha các anh bấy giờ tủi nhục lắm. Các biệt thự của người Anh, đều cắm biển (cấm chó và người Trung Quốc vào khu vực này). Tại sao họ lại xếp người Trung Quốc ngang hàng với chó? Cũng cần lưu ‎‎ chף cף nhiều loại: chף Mỹ, chף Nhật thל khבc đấy nhé!
Có một điều ai cũng phải thừa nhận, các tướng Trung quốc thời nay rất giỏi nghề kinh doanh. Nên họ sung sướng lắm. Ở trên lâu đài cao chót vót, mỗi tầng lầu lại có một bao lơn và mái hiên, trồng đủ mọi thứ hoa qúy. Các tướng đi đến tầng nào thì ở đấy lại có bọn mỹ nhân múa hát và chuốc rượu. Khi đến tầng cao nhất tiếng tơ, tiếng trúc nghe véo von văng vẳng như ở trên lưng chừng trời, khác nào như ở một cõi thần tiên động phủ, không phải là chốn trần gian.
Thật là sung sướng vô cùng, không như hồi trốn chạy bọn Nhật Bản. Vạn L‎‎ Trường Trinh, ăn khoai, ăn sắn, húp cháo gạo hẩm nằm rừng như thỏ. Cứ xem hồi k‎‎ các tướng soái của Mao Chủ Tịch, thời chạy Nhật, thì quả là Hồng Quân quá gian nan. Chạy đến được biên giới Liên Xô, thì mười phần chết quá chín. Nhưng cũng không đến nỗi nhục nhã, thảm bại như ông cha ngày xưa, sang xâm lăng Việt Nam. Chủ soái Tôn Sĩ Nghị phải vất cả ấn tín, chạy trốn cực nhục, khốn đốn trên vùng rừng núi Bắc Việt, mới thoát khỏi tay quân Tây Sơn. Hoàng tử Thoát Hoan con trai Hốt Tất Liệt, Đại Hãn có nhiều sừng cũng phải bẻ để chui vào ống đồng mới thoát khỏi quân nhà Trần. Nhục nhã nhất là các tướng nhà Minh như Liễu Thăng, Lương Minh, Thôi Tụ và Hoàng Phúc. Bọn chúng xảo quyệt, dữ tợn như lang sói, cuối cùng phải đưa tay chịu trói, chuyện chịu nhục của vua, chúa, tướng Soái Trung Quốc thì kể không xuể.( Xin xem “Thăng Long xưa Hà Nội Nay” cùng tác giả.) Để biết các tướng Hán có tài chịu nhục như thế nào?
Còn chuyện hô hào đánh Việt Nam, tổ tiên các ngươi đã chết ở Việt Nam quá nhiều rồi, thì các người không nên chết thêm nữa. Xã tắc, lăng, miếu ở cả nướcTầu. Nếu tướng lại chết ở Việt Nam, thì biết đời kiếp nào mới đầu thai trở lại được cố hương?
Tài trí của các ông không bằng tổ tiên, lại lấy sự theo truyền thống xâm lăng làm chữ hiếu? Tôi e tai họa lại giáng xuống trước hết là các ông, rồi đến cả bày đàn con cháu. Những chuyện tôi nói trên là hoàn toàn sự thật không tin thì lấy gương mà soi… kẻo trễ thời giờ.
Vinh nhục, thịnh suy là lẽ thường ở đời, Tướng không thấy 13 cái núi xương của tổ tiên ở vùng Đống Đa Hà Nội hay sao? Cũng không phải chỉ ở đây mà khắp nơi trên đất Việt rừng núi, sông ngòi, biển đảo, bao nhiêu đời nay không ai ngó tới. Về điểm này thì các ông phải học người Mỹ.
Chúng tôi sẽ xuất bản: “Trung Cộng đích thực là kẻ thù nguy hiểm nhất của các dân tộc
Kính xin quý vị theo dõi sẽ tiếp tục cho đăng từng chương lần kế tiếp.
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét