Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

Màn kịch trơ trẽn – Mặc cảm tự ti !!!

Lên tiếng với Thông tấn xã Việt Nam hôm thứ Hai 23-05-2011, một ngày sau cuộc bầu cử, bà Tòng Thị Phóng, Phó Chủ tịch thường trực Hội đồng Bầu cử Trung ương, Uỷ viên Bộ Chính trị, đã trâng tráo khẳng định: “Cuộc bầu cử đại biểu Quốc hội khóa 13 và đại biểu Hội đồng Nhân dân các cấp, nhiệm kỳ 2011-2016… đã thành công tốt đẹp, thực sự là ngày hội của toàn dân… Không khí bầu cử trong cả nước diễn ra hồ hởi, phấn khởi, với tinh thần trách nhiệm cao và đạt được sự đồng thuận của cử tri cả nước”. Trang mạng Nữ Vương Công Lý, qua bài “Đảng cử dân bầu, đảng quán triệt trúng cử”, cũng mỉa mai nhận xét: “Các cuộc bầu cử ở Việt Nam được báo chí, quan chức ca ngợi ‘dân chủ gấp triệu lần dân chủ tư sản’. Thông thường thì tỷ lệ bầu cử trúng có tỷ lệ cao tuyệt đối. Có lẽ không có nước nào có tinh thần thống nhất cao như dân chúng Việt Nam, họa chăng chỉ có ở Iraq thời Saddam Hussein tại vị
”.
Không thành công rực rỡ sao được khi đảng đã tung mười thành công lực, huy động sức mạnh của toàn hệ thống? Trước hết là bỏ ra 700 tỷ tiền thuế của dân cho “ngày hội toàn dân” đểu cáng này. Thứ đến là qua thủ thuật “hiệp thương” của tên gia nô Mặt trận Tổ quốc, đã sàng lọc kỹ lưỡng mọi công dân tự ứng cử để 85 chỉ còn lại 15 người, đã tuyển được 118 người ngoài đảng theo lý lịch nhưng trong đảng theo tâm hồn (chưa rõ ai trong số họ trúng cử). Cuộc sàng lọc này đã sử dụng mọi phương cách, dù là gian trá, đê tiện nhất (như đấu tố nhưng không cho phản biện) để loại bỏ ngay từ vòng đầu những ai có “tiềm năng” sẽ nói ngược ý đảng tại Quốc hội. Điển hình và nổi tiếng nhất là luật sư Lê Quốc Quân. Loại chuyên gia này thường được “chiếu cố” kỹ. Các luật sư Lê Công Định, Nguyễn Văn Đài, Cù Huy Hà Vũ, Lê Quốc Quân từng tự ứng cử khóa 2007 nhưng đều bị loại và sau đó bị tù… Cuộc sàng lọc ấy cũng nhắm đưa người của phe nhóm, dù vô tư cách thiếu khả năng, vào danh sách bầu cử, khiến cho nhân dân phường Dương Nội, thị xã Hà Đông phải đặt vè mai mỉa: “Nhìn tờ niêm yết thấy buồn rầu. Công bằng dân chủ chúng để đâu ?Người tốt bầy ra bị gạch hết ! Mấy đứa mất dạy lại được bầu. Thằng Hà trộm chó chui qua háng ! Thằng Chấn thần kinh lại được bầu ! Thằng Đồng ma đem từ đâu tới ?Thằng Thức chơi gái vẫn được bầu ! Hội đồng bây giờ tiền sắp đặt ! Bà con nhắc nhau chẳng nên bầu ! Dân bị cướp hết, quên dân chủ ! Nhìn cảnh bầu cử lại thấy sầu !!!”. Tiếp nữa là màn là “cơ cấu” (tức sắp xếp) ứng cử viên theo kiểu “đặt đâu ngồi đó” dù không phải là người địa phương, để vòi bạch tuộc của đảng vươn ra mọi chỗ. Như trường hợp Nguyễn Tấn Dũng Thủ tướng, quê ở Kiên Giang được bưng về Hải Phóng ứng cử; Tòng Thị Phóng, Ủy viên Bộ Chính trị, đẻ ở Sơn La thì bê lên Đắk Lắk cho đồng bào thiểu số bỏ phiếu; Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Quốc phòng, sinh ở Hà Nội lại leo lên ứng cử tỉnh Hưng Yên; Đinh Thế Huynh, Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, quê Nam Định thì được chở lên tranh cử tận Hoà Bình; Nguyễn Sinh Hùng, Phó thủ tướng, chào đời ở Nghệ An nhưng sang ứng cử Hà Tĩnh; Lê Hồng Anh, Bộ trưởng Công an, sinh tại Kiên Giang thì được đảng phái đến Cần Thơ, và Tô Huy Rứa, Trưởng ban Tổ chức Trung ương, có tên danh sách tận Bắc Ninh dù quê ở Thanh Hóa. Nhưng quan trọng nhất là thủ thuật chưa từng có trong suốt 12 lần bầu cử trước và trong cả 66 năm đảng CS cầm quyền, đó là toàn thể 14 thành viên Bộ Chính trị, 26 bộ trưởng đều ứng cử Quốc hội. Và chắc chắn các vị này sẽ trúng cử. Để với những đôi mắt cú vọ như thế, Quốc hội khóa 13 sẽ bớt những giọng điệu khó nghe như Nguyễn Minh Thuyết, Lê Văn Cuông…, sẽ giảm tranh luận về những vấn đề gai góc như đường sắt cao tốc, lãnh thổ lãnh hải, nhà máy điện nguyên tử…
Sau màn sắp xếp chọn lựa ứng cử viên như thế, thì lại có màn định hướng bầu cử, quán triệt trúng cử chưa từng có trên thế giới. Điển hình trắng trợn nhất là tại một thánh đường của tri thức, trường đại học Vinh, quê hương “bác Hồ”. Văn bản hướng dẫn cho sinh viên tại đây không ngại viết: “Quán triệt đắc cử: Việc bầu cử, chọn ai, bầu ai là lựa chọn của cử tri. Tuy nhiên, các cấp ủy Đảng của Trường Đại học, các địa diểm tổ chức đã chỉ đạo để các cử tri biết sự chỉ đạo của Đảng về bầu cử”. Và trong chính ngày bầu cử, thì đủ trò để lùa dân đến phòng phiếu, như lời của nhà dân chủ Huỳnh Ngọc Tuấn: “CS vẫn ba hoa với nhân dân và cộng đồng Quốc tế, rằng bầu cử tại VN là “quyền” được Hiến pháp và Luật pháp minh định, mà đã là “quyền” thì người được quyết định lựa chọn đi bầu hay không đi bầu. Vậy mà họ vẫn dùng đến những thủ đoạn để người dân phải thực hiện cái “quyền” đó bằng cách gây áp lực – khủng bố tinh thần như cho công an và quân đội đến nhà để “nhắc nhở”… “Nhắc nhở” dân đi bầu mà phải dùng đến công an và quân đội thì thật quá “chu đáo”, cho thấy người dân VN sống trong chế độ XHCN, một chế độ “dân chủ triệu lần hơn các nước phương tây dân chủ”, đã hành xử “quyền” bầu cử của mình dưới sự kiểm soát của chính quyền, dưới chiếc còng và họng súng của CA và quân đội” (Kể chuyện ngày bầu cử 22-05-2011). Bây giờ bầu cử xong rồi, nghe bao lời mai mỉa của đồng bào và khinh bỉ của quốc tế thì đảng ra lệnh cho tên bồi bút báo Quân đội Nhân dân viết bài “Quốc hội của đảng và cũng là của dân” thối không chịu được!
Tất cả những động thái “quyết giành toàn thắng” nói trên của đảng Cộng sản chỉ phô bày một màn kịch trơ trẽn đồng thời bộc lộ một mặc cảm tự ti, biến thành mặc cảm tự tôn cách bệnh hoạn và vô liêm sỉ. Cộng sản biết rằng mình chưa bao giờ được toàn dân tín nhiệm trao quyền thật sự, bởi lẽ đảng chẳng hề yêu nước thương dân, chuộng tự do dân chủ, mong thăng tiến xã hội và dân tộc, chẳng hề có một đường lối “kinh bang tế thế” tiến bộ và hữu hiệu, thủ đắc một chính nghĩa thu phục lòng người, mà chỉ biết “tham quyền cố vị” cho bản thân và phe nhóm để hưởng lợi dài lâu. Ngoài ra, không ít thành viên và lãnh đạo đảng thuộc loại cặn bã xã hội, vô văn hóa, mất tư cách, thiếu khả năng, chỉ giỏi âm mưu, chuyên tài đàn áp, như chính Đức Đạt Lai Lạt Ma từng nói: “Cộng sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh; là loài trùng độc, sinh sôi nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời”. Thành ra Cộng sản chỉ có mỗi một việc là cướp quyền. Đầu tiên là cướp quyền từ tay chính phủ hợp pháp Trần Trọng Kim, để nặn nên cái gọi là “cách mạng tháng Tám” năm 1945. Tiếp đến là cướp quyền sau cuộc bầu cử Quốc hội đa đảng đầu tiên ngày 6-1-1946 bằng cách tiêu diệt, triệt hạ với thủ đoạn đê hèn tất cả các đảng phái quốc gia, để nắm trọn quyền lực và thiết lập bộ máy “chuyên chính vô sản”. Kể từ đó, bất cứ ai đòi bầu cử đa đảng, cạnh tranh lành mạnh đều bị cấm đoán, đàn áp và tù đày, có khi đến chết. Từ khóa 2 năm 1960 ở miền Bắc, và từ khóa 6 năm 1976 trên toàn cõi đất Việt, chỉ còn lại những cuộc bầu cử độc tài độc đảng, mang hình thức dân chủ giả hiệu, một mình Cộng sản độc diễn “đảng cử – dân bầu”, với tỷ số tham gia bao giờ cũng từ 95 đến 100%, bất chấp sự nghi ngờ của công luận quốc tế và khinh bỉ ngán ngẩm của đồng bào quốc nội.
Mặc cảm tự ti chuyển thành tự tôn này còn diễn ra trên nhiều phương diện khác, nhất là trên mặt pháp luật. Sau khi chiếm được quyền tại Hà Nội, Hồ Chí Minh đã lập tức thi hành một thứ luật rừng trên toàn cõi miền Bắc. Điển hình là tòa án nhân dân với những tên côn đồ vô học làm chánh án, với những phiên xử thiếu bóng luật sư, chẳng quyền tự biện hộ, với những phán quyết (đa phần tử hình) được thi hành trong nháy mắt, với mục tiêu tối hậu là tận diệt tất cả mọi ai có uy tín trong quần chúng, có khả năng vạch trần sai trái của đảng và bảo vệ công lý sự thật. Tiến sĩ luật Nguyễn Mạnh Tường và tiến sĩ triết Trần Đức Thảo, hai nhân tài kiệt xuất thời ấy đã là nạn nhân của kẻ dở dang học vấn tại trường Quốc Học tỉnh Thừa Thiên năm nào. Thứ luật rừng ấy còn ngang nhiên áp dụng hôm nay, với những thẩm phán chuyên bịt mồm và ngụy biện, những công tố viên giỏi vu khống, những công an cảnh sát thạo nghề đàn áp, với diễn tiến phiên tòa bất chấp thủ tục pháp luật, như trong vụ xử Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ ngày 04-04, và mới đây trong phiên tòa tại Bến Tre hôm 30-05. Một vụ xử chóng vánh, với màn phong tỏa và cấm cản nhân dân từ xa, với tội danh vu khống ngụy tạo “lật đổ chính quyền”, với trò bịt miệng bị cáo và tống cổ luật sư, với 32 năm tù giam và 28 năm quản chế cho 7 con người yêu nước và lương thiện.
Vẫn do mặc cảm tự ti, biết mình chẳng bao giờ có chính nghĩa, không cậy dựa được vào nhân dân, khó thực hiện sự đoàn kết quốc gia thực sự, đảng CS ngay từ thời Hồ Chí Minh đã luôn bám vào kẻ thù truyền thống của đất nước, Trung Hoa Cộng sản đảng. Sự cậy dựa này vừa mang tính “đồng lõa đồng đảng”, vừa mang tính thần phục hãi sợ. Thành ra Việt cộng đã đi từ nhượng bộ này đến nhượng bộ khác đối với Trung cộng, từ hành vi bán nước đến hành vi phản quốc vì lợi ích của Đại Hán, qua công hàm nhượng đảo năm 1958, qua hai hiệp định về lãnh thổ lãnh hải 1999 rồi 2000, qua quyết định cho Tàu vào yếu huyệt Tây Nguyên năm 2007. Thời sự nhất là qua phản ứng trước sự cố hôm 26-05 mới rồi. Ba tàu hải giám của Trung Cộng đã tấn công một tàu dân sự của hãng PetroVietnam, phá huỷ thiết bị, cắt cáp thăm dò, gây thiệt hại nghiêm trọng về kinh tế ngay trên thềm lục địa 200 hải lý của Việt Nam. Thế mà thay vì có hành động trả đòn quyết liệt, hay ít nhất Bộ Ngoại giao phải triệu tập đại sứ Trung cộng tới hạch hỏi và trao công hàm phản đối, song song với việc làm ầm ĩ trước công luận quốc tế và cho phép dân chúng tổ chức biểu tình rầm rộ để lên án bọn xâm lăng, Việt cộng lại cho người lò dò đến dinh Thái thú của Thiên triều để xin gặp và trao cho có lệ công hàm phản đối (nhưng chưa ai đọc được). Tờ “Quân đội Nhân dân” có đăng lời Nguyễn Tấn Dũng nhắc đến sự việc nghiêm trọng này, nhưng ngay sau đó lại hèn hạ gỡ đi.
Một đất nước được cai trị bởi một đảng phái phi chính nghĩa, vô đạo đức, với nhiều thành viên lãnh đạo lương tâm giả, trí tuệ giả, bằng cấp giả, tự ti thành tự tôn, vừa đểu cáng tàn ác với dân, vừa hèn nhát khiếp nhược với giặc, chuyên bị giặc ru ngủ bởi “4 tốt” và “16 chữ vàng” thì thử hỏi đâu là tiền đồ của quốc gia, dân tộc??
BAN BIÊN TẬP
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 124 (01-06-2011)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét