Maria Ngọc (danlambao) - Ngày xưa đất nước đã gặp vận may có một con mãnh sư là Nguyễn Huệ. Con mãnh sư không thể ngồi xuống nói chuyện với con giun. Con mãnh sư không phải xin phép con giun để đi biểu tình tỏ lòng yêu nước. Bây giờ Việt Nam giống thời Lê chiêu Thống, được cai trị bởi một động vật không xương sống, chỉ biết cong lưng quỳ gối trước giặc... Ngày nay, tất cả con dân Việt Nam, bất kỳ “con” gì, từ con chim sẻ đến con đại bàng, từ con kiến đến con voi, từ “con” trong nước đến “con” hải ngoại, tất cả - trừ con chó săn của đảng - hãy đứng lên, cùng một lòng cứu nước...
*
Trung Quốc đã có ý đồ bành trướng chia ba thế giới từ lâu. Chặng đầu tiên phải là Việt Nam. Nhưng sau cuộc chiến 1979, dù thắng nhưng Trung Quốc biết chưa đủ sức chia ba thế giới, nên đã quay về với 4 điểm hiện đại quốc phòng, tổ chức quân đội theo cách tổ chức của Tây phương. Hơn 30 năm trôi qua, bây giờ con trời đã mập mạp mạnh khỏe hơn trước, nghĩ rằng thời đã tới. Nước đầu tiên là nạn nhân sẽ là Việt Nam.
Nếu chỉ so sánh sức mạnh quân sự 2 bên thì Việt Nam đi đứt, nhất là trên mặt biển. Dưới sự cai trị của đảng cộng sản, Việt Nam bây giờ được ví như vỏ trứng được sơn mầu đồng, coi bề ngoài thì cứng cáp đấy, nhưng chỉ một va chạm nhẹ là vỡ tan ngay. Đánh nhau ngoài vấn đề vũ khí, còn phải kể đến ý chí, tinh thần chiến đấu.
Ý chí và tinh thần chiến đấu là yếu tố then chốt. Việt Nam xưa nay đánh thắng mọi kẻ thù nhờ yếu tố này. Vua tôi một lòng đánh giặc… lạ, giữ kinh đô không được thì rút vào bưng, đánh lớn không được thì đánh nhỏ, đánh nhỏ không được thì đánh du kích, đánh cho đến người cuối cùng. Chắc chắn sẽ thắng.
Từ thiên tài chính trị, quân sự Machiveli của Ý đến thiên tài … lạ là Tôn Tử cũng đã dặn quân sĩ rằng:
ĐÁNH XỨ NÀO MÀ NGƯỜI DÂN XỨ ĐÓ ĐỒNG LÒNG CÙNG ĐÁNH TỚI CHẾT THÌ SẼ KHÔNG CHIẾM ĐƯỢC.
Và:
TRƯỚC KHI XUẤT QUÂN MÀ LÒNG QUÂN KHÔNG YÊN THÌ KHÔNG NÊN XUẤT.
Nhưng Việt Nam Cộng hòa xã hội chủ nghĩa 2011 thì khác. Vua, quan, lính cấn thành … nhiễu nhương như thời Lê Chiêu Thống. Ngay trong triều đình, lính hoàng tộc, các công thần còn chỉ ra nhà đã mục, bốc mùi. Còn xuất quân... từ tư lệnh đến chính ủy xuống tới hang dưới cùng là... giao liên, có đứa nào yên đâu. Đi đánh nhau với giặc lạ mà ngay trong triều đình đã có điệp nằm trong thì chưa đánh đã đưa lưng cho giặc đâm. Dân ta thì vợ con ở nhà lỡ có việc vào đồn CA là chỉ đợi mang xác về. Cả nước, ở đâu cũng biểu tình đòi đất, vật giá leo thang, còn bao nhiêu chuyện nữa... Nước rối như hẹ, làm sao lòng yên mà đi đánh được.
Việt Nam dưới sự cai trị của đảng cộng sản chỉ còn là cái vỏ trứng sơn mầu đồng. Chạm nhẹ là nát.
Đảng quang vinh ta biết điều đó. Giặc Trung Quốc biết điều đó. Trung Quốc bây giờ đổ lực đánh Việt Nam, chỉ từ 1 tới 3 tháng là xong. Nhưng Trung Quốc chưa đánh. Cho đến khi thỏa hiệp xong với Mỹ.
Trung Quốc cần Việt Nam nhiều hơn Mỹ cần Việt Nam, Trung Quốc sẽ trả giá cao cho Mỹ làm ngơ Việt Nam (trong đó Trung Quốc sẽ làm ngơ cho Mỹ và Do Thái ở Iran, Trung Quốc – dù không thích - cũng sẽ phải im lặng khi NATO làm business ở Libya, Phi Châu, Trung Đông). Nếu Trung Quốc không mua được Mỹ mà Việt Nam lộ vẻ muốn bắt tay với Mỹ thì Trung Quốc sẽ đánh Việt Nam ngay. Còn nếu Trung Quốc mua được Mỹ thì Việt Nam chắc chắn sẽ mất, nhưng chậm hơn. Trung Quốc sẽ chiếm Việt Nam không tốn một viên đạn.
Đừng nghĩ Mỹ bán Việt Nam là từ bỏ quyền lợi của Mỹ ở biển Đông. Mỹ đã thiết lập một vòng đai bao vây Trung Quốc từ lâu. Tính theo chiều kim đồng hồ từ phía Bắc Đông Bắc nước Trung Quốc trở xuống. Đầu tiên là Nhật, kế đó Đại Hàn, xuống nữa là Đài Loan, Philippines (nơi Mỹ đặt bộ tư lệnh vòng đai). Phía Nam thì có Singapore, Thái Lan, vòng qua phía Tây thì có Pakistan, Afganistan. Phía Tây Bắc là Tajikistan, Kyrgyzstan, Uzbekistan, Kazakhstan. 12 nước với hàng loạt các căn cứ quân sự “ngáng chân” Trung Quốc. Việt Nam chưa nằm trong chuỗi xích bao vây Trung Quốc, nhưng Mỹ vẫn có thể “bán” Việt Nam. Mỹ không cần Việt Nam nhiều như Trung Quốc cần Việt Nam. Việt Nam là cái đuôi của Trung Quốc, ôm gọn một nửa biển Đông. Trung Quốc rất cần Việt Nam trong chặng đầu tiên chinh phục. Mỹ “bán” Việt Nam cho Trung Quốc, chỉ là bán một cái “ngáng chân” chưa chính thức, Mỹ vẫn cón 12 cái “ngáng chân” khác. Nhưng với Trung Quốc thì khác, Việt Nam phải thuộc về Trung Quốc, Việt Nam chưa thần phục thiên triều thì Hồ hoàng đế và Ôn tể tướng chưa yên tâm. Trong cuộc mua bán này, Mỹ “bán” rất được giá. Trung Quốc chắc chắn mua được Mỹ.
Đảng ta biết đánh nhau bây giờ là tan nát hết. Mất ngôi vua, mất dinh thự, mất xế khủng, mất chân dài, mất model lẫn siêu sao. Mà nhất là chạy đi đâu. Chạy qua xứ CS Cuba thì chỉ có bẻ mía mà gặm, qua xứ Trung Cổ Bắc Hàn thì chỉ có cuốc sắn. Còn qua Tây, thì từ “Nguỵ” lẫn bộ đội chực sẵn, dễ gì yên thân.
Tiền bạc ký cóp ăn cắp trong nước, bây giờ Tây nó niêm phong, mất trắng, coi gương Tunise, Ai Cập thì biết. Hoàng đế thiên triều biết điều đó, ngài biết bọn phiên bang dữ dằn ngày xưa đã tuyệt giống, chỉ còn cẩu tử, chúng không có sự chọn lựa nào khác ngoài việc quy hàng.
Mà đúng vậy, đảng "quang vinh" biết chỉ có cách âm thầm quy hàng là thượng sách. Âm thầm dâng biển, dâng đất, dâng rừng, dâng nhà máy. Cho lập những Đặc khu Trung Quốc, nơi đó toàn Trung Quốc, mà đếm nhân khẩu thì biết, đại đa số là tuổi lao động, đã qua huấn luyện quân sự.
Những vùng đất đó Công an, Bộ đội Việt Nam đứng ngoài. Thực chất nó là những binh đoàn Trung Quốc vào đóng quân hợp pháp trên đất Việt. Nó sẽ có quốc tịch Việt Nam (như Việt Nam đã di dân, di lính qua Căm Bốt và làm giấy quốc tịch Miên) Trung Quốc càng ngày càng mang lính và dân đi khắp lãnh thổ Việt Nam.
Nhiệm vụ bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ, đảng ta giao hết cho cái mồm em Phương Nga, bài cũ cứ thế mà hót. Phản đối, yêu cầu tôn trọng chủ quyền… Khi thấy đồng bào bứt xúc quá, e nổ lớn thì xin phép vua cha cho chúng thần nổ một tí cho hạ nhiệt, thiên triều bèn đóng kịch xuống nước, thế là 700 thằng lề phải gáy hồ hởi bài đảng quang vinh to phải biết. Các hợp đồng kinh tế, thực chất là triều cống, chì có tiền ra mà không có tiền vào.
Đến khi hồng quân Mao đóng chật hết đất Việt thì … tự nhiên Việt Nam thành Tây, không phải Tây Phương mà là Tây Tạng.
Bộ Chính Trị thì xuống làm huyện uỷ, vẫn còn được tí bổng lộc, có còn hơn không. Chỉ khổ cho dân Việt. Bắt đầu Bắc thuộc lần thứ 5, bắt đầu năm 2012.
Bây giờ Việt Nam giống thời Lê chiêu Thống ngày xưa, được cai trị bởi một động vật không xương sống –như con giun với Ba Dũng, Trọng lú..., chỉ biết cong lưng quỳ gối trước giặc.
Ngày xưa đất nước đã gặp vận may có một con mãnh sư là Nguyễn Huệ. Con mãnh sư không thể ngồi xuống nói chuyện với con giun. Con mãnh sư không phải xin phép con giun để đi biểu tình tỏ lòng yêu nước.
Ngày nay ta không biết hồn thiêng song núi, tổ tiên có độ cho con cháu có một con mãnh sư Nguyễn Huệ nữa không, nhưng những việc ta phải làm là:
Tất cả con dân Việt Nam, bất kỳ “con” gì, từ con chim sẻ đến con đại bàng, từ con kiến đến con voi, từ “con” trong nước đến “con” hải ngoại, tất cả - trừ con chó săn của đảng - hãy đứng lên, cùng một lòng cứu nước.
Các đứa con của Quang Trung hãy đứng lên, đạp bọn Việt gian CS trước, sau đó toàn dân dốc sức đánh giặc đừng nghe bàn dùi – coi kỹ thì nó là gốc Trung Quốc- ta mới giữ được nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét