Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

Bầu với bán gì, vẽ ra kiếm tiền là chính!

Lê Diễn Đức
Đọc báo thấy tin bên ta bỏ ra 700 tỷ chi cho việc bầu cử nghe như tiếng sét đánh bên tai.



Bên các nước khác họ bầu cử thì thế nào? có bỏ tiền ngân sách ra để chi cho việc bầu cử hay không, tại sao lại phải bỏ ra... vân vân và vân vân, nhiều câu hỏi cần trả lời nhưng bà con không biết hỏi ai.


Việc tranh cử như bên Mỹ hay Nhật chẳng hạn: vị nào muốn giành chức Thủ tướng hay Tổng thống thì đi tìm bạn bè, các nghiệp đoàn ủng hộ mình để có tiền tài trợ cho việc đi đi, lại lại tán tỉnh các cử tri, hứa hẹn sẽ làm điều này điều kia tốt đẹp có lợi cho cử tri để có được lá phiếu bầu. Vị nào không được sự ủng hộ của các mạnh thường quân thì chỉ có nước ở nhà... ngủ chứ chưa nói đến việc đi đâu để hò hét, hứa suông.

Tóm lại ngân sách của mấy cái quốc gia tư bản chả mất xu nào cho cái việc bầu cử cả. Hay vậy!

Bên ta nó lại khác bên các quốc gia ấy rất nhiều, thậm chí ngược lại, thế mới kỳ. Ai đời kẻ muốn tranh chức này chức nọ để làm thuê cho Dân, được Dân trả lương lại được nhà nước bỏ tiền từ việc đóng thuế của dân ra để lo cái việc bầu bán như vậy? nghe rất ngược đời.

Nào là tiền làm băng rôn, khẩu hiệu, nào là tiền cho các xe dán đầy pa-nô áp-phích, gắn loa nén đi diễu ngang diễu dọc các phố phường, ngõ ngách khắp nơi, nào là chi cho báo chí để viết bài, đăng các phóng sự về việc các ông kễnh đi phố này, phường nọ để bốc phét với các cử tri (đa số là già sắp chết, đi đái còn phải chống gậy) rồi nói năng chém gió vớ vẩn. Họ hứa, đúng là chỉ toàn họ hứa cả, ấy thế nhưng vẫn trúng ghế mới lạ!

Những vấn đề cử tri như mình quan tâm chẳng hạn: biên giới biển đảo bị nước lạ lấn, đòi giành hết, trong nước thì hối lộ, tham nhũng, lạm phát tăng cao, ngân sách thâm thủng, nhập siêu, môi trường bị hủy hoại, ô nhiễm tràn lan, qui hoạch như cái áo vá, giáo dục tụt hậu, y tế lởm khởm, thiếu trường học cho trẻ khi các trung tâm thương mại và sân golf thì thừa, nạn bạo hành trẻ em liên tục phát triển, phụ nữ bị bán và lừa sang nước lạ triền miên, công nhân càng ngày càng đói rách, thất nghiệp... thì không thấy vị nào ký vào các bản cam kết sẽ có phương án giải quyết, khi nào giải quyết xong, nếu không làm được thì sao...?

Chỉ thấy các anh nhận ghế xong cả nửa năm vẫn bảo: "tôi vẫn chưa có chương trình làm việc", "tôi mới nhận nhiệm vụ nên cần thời gian để bàn giao, nghiên cứu..." nghe chán không thể ngửi nổi. Thế mà nghe đâu số phiếu bầu vẫn cứ cao chót vót mới tài chứ?

Báo chí đưa tin là ta bỏ ra gần ngàn tỷ từ ngân khố ra để chi vào việc bầu cử - như thế khác gì bảo: Việt nam trân trọng nhân tài hơn cả Mỹ, Nhật - anh ra tranh cử đi, không mất xu nào hết, có ngân sách chi cho, kể cả cái thùng phiếu hay cái đám kiểm phiếu trong buồng kín cũng được ăn nhậu từ tiền thuế cả, thế mới văn minh chứ lị.

Bọn bên tư bản thế mà dại, các tổ chức truyền thông cho phóng viên đến đưa tin bầu cử, giám sát thùng phiếu, kiểm phiếu thì đều tự bỏ tiền túi ra mà ăn, thuê nhà nghỉ mà đăng bài. Báo chí ở ta cũng sướng hơn bên tư bản nhiều, thảo nào dân báo chí ăn lương từ thuế cứ đông nhung nhúc như vậy.

Nhưng theo mình thì bầu cử như ở ta là dớ dẩn, chỉ là trò hề vì ai đời lại có chuyện ông chủ đi tuyển đầy tớ lại phải bỏ cả núi tiền ra để chi cho việc bọn đầy tớ nó ăn ngon mặc đẹp, xách túi đến ngồi ghế chỉ đạo chủ. Trong khi chưa biết nó có biết làm gì hay không, nếu không làm được thì xử lý nó thế nào, cái gì đảm bảo cho nó nếu nó làm sai, hỏng việc của chủ?

Đúng, rất dớ dẩn!■

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét