Trước cửa đại sứ quán Trung Quốc 12/2007 |
Lời thoại trong phim trên HTV1 đang phát: “Cậu sẽ không phải là một ông bố tốt nếu cậu gục ra đó.” Tôi tự hỏi, có bao nhiêu cách để một ông bố yêu con mình? Suốt ngày cho nó ăn kẹo hay chiều bất kì thứ gì nó muốn?
Theo nó từ xa để mỗi khi nó vấp ngã thì xem cách nó tự đứng dậy thế nào? Lẳng lặng kiếm thật nhiều tiền để cho tương lai nó đỡ khổ? Đem hết tiền cho từ thiện để con mình tự lập bản thân như vài tỉ phú? Luôn mồm bảo yêu nó hay tệ hơn là yêu nó đến nỗi ghen với tất cả những người khác dám yêu nó… Tất nhiên là ông bố nào cũng thấy cách của mình đúng, tôi dám khẳng định thế dù tôi chưa làm bố.
Và tôi hơi buồn khi thấy có người này người kia đang lên án cách thể hiện lòng yêu nước của người khác.
Nhưng tôi còn buồn hơn khi thấy trên mặt báo, mặt mạng, vô vàn lời yêu thương với đất nước, căm phẫn với bọn sài lang nhưng khi đi ngoài đường tôi vẫn thấy hàng trăm người chen chúc nhau, lao vào nhau để được len lên trước. Làm sao tin được những người đầu trần, vượt đèn đỏ lượn ầm ầm ngoài đường, coi thường mạng sống của bản thân và của người khác, thậm chí chửi bới những người đi đúng luật giao thông, lại có thể “yêu nước nồng nàn”? Đấy là chuyện nhỏ và bạn có thể nói nó chẳng liên quan đến nhau. Nhưng một người coi thường đất nước mình đến mức độ thản nhiên nhổ nước bọt lên con phố mình đang sống, lại có thể yêu nước và sẵn sàng ôm súng ra trận? Tôi không nghĩ thế.
Nếu bạn yêu nước thực sự, hãy làm việc nghiêm túc để kiếm nhiều tiền hơn mà mua đạn, tên lửa, tàu ngầm hay tốt hơn hết là mua luôn cả kẻ thù của chúng ta. Nếu bạn xót xa thực sự về vận mệnh đất nước thì xin đừng phí phạm mạng sống của mình và của người khác bằng những cuộc đua xe thâu đêm. Nếu lộn ruột với những chiếc tàu đi “sai luật quốc tế” vào sát sàn sạt bờ biển nước mình thì hãy bình thản chờ đến đèn xanh hẵng đi chứ đừng rồ ga vượt đèn đỏ để lao vào những người đi đúng luật. Nếu thực sự cảm thấy bị xúc phạm khi kẻ mạnh lấn lướt thì hãy dừng ngay việc chen lấn khi mua xăng hay vừa quệt xe đã lao vào nhau mà đấm đá đâm chém… Còn nhiều lắm những điều nhỏ nhỏ như thế.
Tôi luôn mơ ước là những chàng thanh niên trên xe buýt sẽ nhanh nhẩu đứng lên nhường chỗ cho phụ nữ, người già chứ không ngoảnh mặt giả vờ ngắm phố hay chụp tai nghe vào mỗi khi thấy đứng bên cạnh mình là một người già yếu hay yểu điệu thục nữ. Các sinh viên ở những trường đại học vẫn thản nhiên chạy bộ qua đường dù đã có lối đi riêng đấy thôi. Tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn không vội đến mức phải chèn vào đầu người khác mà đi trên đường như hiện tại hàng ngày đang diễn ra. Tôi luôn mong những loạt đạn hoa cải bắn vào người nhau kia sẽ chĩa vào những bia bắn đúng nghĩa hơn, không phải vì chút tự ái trị giá 10 triệu đồng. Hoặc giả như Nguyễn Đức Nghĩa sẽ giương lưỡi lê xung trận nơi chiến tuyến chứ không phải bình thản xẻ thịt người phụ nữ vừa làm tình với mình xong.
Đấy là một vài trong số rất nhiều những chuyện nhỏ, chuyện lớn thì nhiều vô cùng và nằm ngoài tầm kiến thức của bản thân tôi. Chẳng hạn là làm những con đường tử tế, không ăn bớt cho riêng mình, để dành tiền lo thêm thịt cho những người đang cầm súng ngoài hải đảo. Những con phố không còn ổ gà để chúng ta đến cơ quan nhanh hơn, tiết kiệm cả đống xăng đặng dùng cho xe tăng, tàu thủy. Đừng mua quá nhiều ô tô công để rồi phải đỗ tràn ra đường phố vốn đã quá chật hẹp, dành chỗ tiền ấy để xây nhà cho người nghèo, tất nhiên là phải xây cho tử tế. Hay nhỡn tiền hơn là đừng tham vọng “Titanic” để rồi phải trả giá bằng những dự án có lợi cho người, hại cho ta.
Chỉ riêng việc tiết kiệm điện để không phải thiếu đến mức đi mua của nước ngoài dẫn đến bị phụ thuộc cũng đã là một việc quá tốt, chúng ta đã làm được chưa?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét