Nữ sinh đánh nhau. |
“Vì Lợi Ích Mười Năm Trồng Cây – Vì Lợi Ích Trăm Năm Trồng Người”. Biểu ngữ này được treo hầu hết tại các trường tiểu học – trung học hay đại học trên khắp cả nước và thậm chí tại văn phòng bộ giáo dục – sở giáo dục. Không biết tại sao những câu chữ thế này được ngành giáo dục của Việt Nam dùng làm kim chỉ nam và được sử dụng rộng rãi ở các “cơ sở giáo dục & đào tạo” ? Biểu ngữ này không còn lạ gì đối với tôi và tất cả các bạn từ khi mới bắt đầu đặt chân vào mái trường XHCN.
Cũng đúng với câu “Vì lợi ích của mười năm thì phải trồng cây”. Nhân dân ta phải ra sức “trồng cây – gây rừng”thì mới có cái mà khai thác và phá hoại chứ ! Nạn khai thác gỗ lậu đang phát triển rất mạnh ở Việt Nam mặc dù lực lượng kiểm lâm đang ra sức thi đua nhận tiền đút lót và tiếp tay cho bọn lâm tặc. Hoàng Anh Gia Lai là một ví dụ điển hình, nhờ khai thác – vận chuyển gỗ lậu sang biên giới mà có được như ngày nay, cũng cao ốc – biệt thự và xe hơi sang trọng nào có thua ai ? Hay hướng mắt nhìn về Cao nguyên trung phần Việt Nam, Trung quốc đang ngày đêm phá rừng để khai thác quặng nhôm, còn đâu nữa những danh từ mỹ mìu nào là Thảm xanh tây nguyên – nào là lá phổi xanh của Việt Nam ? Hay chỉ còn lại những quả đồi trọc đang bị nước cuốn trôi hằng ngày và những dòng sông đỏ như máu thịt và nước mắt đồng bào Việt Nam ?!
“Vì lợi ích trăm năm trồng người”, ấn tượng quá với hai chữ “trồng người”, Thiễn nghĩ, tại sao con người, hay rõ hơn là những tuổi thơ Việt Nam, những búp măng non – những tương lai của đất nước không được giáo dục một cách lành mạnh và tự do phát triển mà lại được trồng nhỉ ? hai từ “trồng người” có vẻ mang tính chất khá tiêu cực ấy nhỉ ? Nhưng xét cho cùng, nhìn vào sự thật xã hội Việt Nam ngày hôm nay thì các ban ngành thuộc bộ giáo dục đã làm đúng với hai chữ “trồng người”. Vì lợi ích trăm năm đất nước nước ta tụt hậu và băng hoại, họ đã và đang trồng người, đã và đang tạo ra những con người mang trái tim quỹ dữ, không có tình người và sẵn sàng giết hại đồng loại của mình.
Tôi viết lên đây cho những người bạn của tôi, những tuổi trẻ đang sống trên đất nước Việt Nam giống như tôi ! Cách đây khoảng một tháng, tôi nhận được một cú điện thoại… (Alo – Nghe nè – Mày ơi… Tao… đã giết người – Trời, tại sao mày làm vậy.. ? Khi nào ? – Vì tao say nên không kềm chế được bản thân, cách đây vài giờ…) Và hiện giờ người bạn này đang được giam và chờ xét xử. Tôi lại nhận được tin từ những người bạn cho hay, một trong số những người bạn trong những ngày cấp 2 (xin giấu tên), bạn tôi đâ đâm chết mẹ của bạn gái mình (12 nhát dao – ở cổ – vai và tim) chỉ vì bà mẹ cấm hai đứa quen nhau. Tôi chợt nghĩ sao những người xung quanh tôi lại đáng sợ như thế… ?!
Trong những năm gần đây con số người chết vì sự xô xác tăng khá cao, đa số ở độ tuổi thanh thiếu niên, độ tuổi chưa thực sự trưởng thành và nhận thức đúng đắn. Những gì đang diễn ra hằng ngày xung quanh chúng ta ? Một cậu bé 13 tuổi giết chết bà ngoại chỉ vì cần 20.000 đồng đi chơi game ? Người bạn của tôi đập chết thằng kia chỉ vì nhìn mặt nó thấy ghét ? Một nữ sinh cùng lớp tôi đã mang thai khi chưa đủ 18 tuổi ? Hay hai nhỏ bạn của tôi đánh nhau xé toẹt cả áo trong lẫn ngoài ngay giữa đường phố ?
Những cảnh chém nhau của những học sinh – sinh viên đối với tôi và có lẽ cả bạn không còn xa lạ nữa, Những thứ như thế có thể nói gần như là tôi thấy hằng ngày ở trường học. Thật kinh khủng những gì đến với tôi và bạn bè của tôi. Tôi thật không biết mình có sống được đến sáng mai không nữa ! Sống dưới thiên đường xã hội chủ nghĩa này không có cái gì là chắc chắn cả… Mạng sống thật mong manh… Không biết rằng mình sẽ chết khi nào… Thật là đáng sợ ! Đôi lúc ngồi trong lớp tôi nghĩ rằng… tí nữa bước ra khỏi cổng trường không biết có thằng nào cầm mã tấu hay dao phay xông tới chém mình xối xả không nữa ? Vì trong quá khứ tôi đã từng làm thế với một số ngưới.
Nhưng thật đáng thương cho những con người, những tuổi trẻ chưa thức tỉnh và nhận ra sự thật. Đáng thương cho những sản phẩm của cái gọi là “Vì lợi ích trăm năm trồng người”. Thương cho những người đã từng là nạn nhân của chính sách “Trăm năm trồng người”. Tất cả chúng tôi có tội tình gì chứ ? Tôi thương họ cũng như thương chính quá khứ của mình, những ký ức và những nỗi ám ảnh sẽ đi theo tôi không biết đến khi nào. Tôi thương cho tất cả tuổi trẻ Việt Nam, thương cho thế hệ của chúng ta không may sinh ra trong thời kỳ đen tối của đất nước. Tôi, và tất cả chúng ta đã từng hay đang là nạn nhân của chính sách “Trăm năm trồng người” ấy, đã đến lúc chúng ta phải thật sự thức tỉnh và phải làm một cái gì đó ! Hãy để quá khứ trôi qua và coi đó là kinh nghiệm cho cuộc sống… Hãy đứng dậy bước đi một lần và nhìn vào tương lai tươi sáng Việt Nam có được TỰ DO – DÂN CHỦ – NHÂN QUYỀN, để những thế hệ sau được nhìn thấy ánh sáng !
Nguyễn Quốc Đoàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét