Đúng là Tầucộng đang bị đặt vào tình trạng “một Đế Quốc dậy non”. Chỉ trong năm 2010, đã có tới trên 180 ngàn cuộc động loạn ở khắp nước, do dân chúng khổ cực bất mãn, về những hành động bị cán bộ cộng sản lộng quyền cướp ruộng đất, tài sản của nông dân, và các cuộc đình công của công nhân đòi quyền lợi ở sở làm. Các cuộc bạo loạn nổ ra, và còn âm ỉ chờ bùng phát trong các sắc tộc Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông. Tinh thần phản kháng mãnh liệt của giới trí thức, thanh niên bất chấp đàn áp tù đầy, cứ mỗi ngày mỗi dâng cao, và dân chúng thì quá ê chề, chán ghét chế độ cộng sản độc tài, toàn trị, phong kiến, cha truyền con nối thống trị quốc dân, độc quyền tham nhũng, độc quyền làm giầu bất chính, tạo thành đẳng cấp thống trị đảng truyền và giai cấp tư bản man rợ.
Phân cực xã hội thành 2 thành phần ‘đảng giầu – dân nghèo’ quá sâu rộng. Trong khi đó thì giới tài chánh quốc tế lại liên tục đánh giá nền kinh tế Hoalục đã vượt qua mặt Nhậtbản, đứng hàng thứ 2 sau siêu cuờng kinh tế Mỹ. Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế – IMF lại còn dự báo “đến năm 2016 sản lượng kinh tế Trungquốc sẽ vượt nước Mỹ”.Thật là hợp với sở trường tuyên truyền mỵ dân, lừa thiên hạ của cơ quan tuyên giáo Tầucộng. Thế là Tầucộng đổ tiền của vào trang bị vũ khí, đồng thời thổi phòng khả năng sáng tạo kỹ thuật quốc phòng để đánh thức bản năng ‘Đế Quốc Xâm Lược’ của truyền thống Đại Hán trong tâm tư, cảm tính nơi quân đội và dân chúng TrungHoa. Nhân lúc Hoakỳ và Thếgiới rơi vào cuộc khủng hoảng tài chánh trầm trọng, kể từ tháng 9 năm 2008, Tầucộng được thế, vội vàng triển khai chiến lược “mở rộng quyền kiểm soát đại dương”, âm mưu tạm thời chia đôi Thái Bình Dương với Mỹ, để sau đó đánh bại Mỹ lên ngôi bá chủ hoàn cầu. Tầucộng hung hăng dùng sức mạnh hải quân để chứng tỏ mình thật sự đang làm chủ toàn Biển Đông, tuy nhiên ở đó vẫn còn có vấn đề tranh chấp giữa các nước Asean với Tầucộng. Mà Việtnam là trở ngại đầu tiên Tầucộng phải vượt qua. Mặc dù thực tế, đảng và nhà nước Việtcộng vẫn ngoan ngoãn làm đàn em của Tầucộng, đã thực hiện gần như trọn vẹn kế hoạch ‘tàm thực’ dân tộc và đất nước Việtnam theo lệnh của Bắckinh. Nhưng Tầucộng cũng nhận rõ rằng, từ năm 1995, Hoakỳ đã không ngừng thực hiện chủ trương ‘nhập nội’ Việtnam một cách có hệ thống, mà đại đa số dân chúng Việtnam đều mong có tự do dân chủ, cán bộ đảng viên, kể cả lãnh đạo Việtcộng, dù sợ mất đảng, nhưng đều muốn có thật nhiền đôla và gửi con cái đi Mỹ học, gửi tiền qua Mỹ để mua nhà, lập nghiệp. Bởi thế, Tầucộng vừa trắng trợn ra sức thôn tính Biển Đông, vừa cố ý răn đe đàn em Việtcộng không được kết thân với Mỹ, vừa cắt đứt quan hệ hiệp thương quốc phòng với Mỹ. Khiến Mỹ phải quyết liệt phản công.
Ngày 23/07/2010, tại Diễn Đàn Hợp Tác An Ninh ASEAN ở Hànội, có mặt của ngoại trưởng Tầucộng, Dương Khiết Trì, Nữ ngoại trưởng Mỹ, Hillary Clinton cao giọng tuyên bố: “Vì quyền lợi của quốc gia, Hoakỳ mong muốn thấy các quốc gia liên quan đến vụ tranh chấp chủ quyền ở Hoàngsa và Trườngsa giải quyết với nhau bằng đường lối ôn hòa, tôn trọng các điều khoản được ghi trong Công Ước về biển và lãnh hải do Liên Hiệp Quốc soạn thảo”. “Hoakỳ không ủng hộ bất kỳ tuyên bố chủ quyền quần đảo này của bất cứ nước nào, nhưng khu vực Châu Á Thái Bình Dương gắn kết với nhau bằng đường biển, do đó, hòa bình và an ninh trên biển, cũng như an toàn hàng hải là điều rất quan trọng”. Bản phúc trình của bộ quốc phòng Mỹ, trước Quốc Hội Hoakỳ, ngày 16/08/2010 về các diễn biến quốc phòng và an ninh của Trungcộng, cho rằng: “Việc bí mật nâng cao khả năng quốc phòng của Trungquốc là điều nguy hiểm, vì có thể gây ra hiểu lầm và tăng cường nguy cơ xung đột”. “ Hiện nay Trungquốc đã có khả năng tấn công trên một diện rộng cho tới đảo Okinawa của Nhật và quần đảo Trườngsa của Việtnam”. “Trungquốc sẽ tăng cường tuần tiễu tại Biển Đông. Một điểm nóng trong khu vực”. Trước các nhà lãnh đạo 16 nước Á châu dự Hội Nghị Thượng Đỉnh lần thứ 17, tại Hànội vào ngày 30/10/2010, nữ ngoại trưởng Mỹ, Hillary Clinton cảnh báo: “Trong việc bảo vệ quyền tự do lưu thông và tự do hàng hải trong vùng, vì tình hình căng thẳng phát sinh từ các tranh chấp chủ quyền trên biển, đe dọa đến quyền lợi của Hoakỳ và quyền tự do hàng hải quốc tế” “…khi ở đây xuất hiện các tranh chấp về lãnh hải, chúng tôi cam kết tham gia giải quyết các tranh chấp đó một cách hoà bình trên cơ sở luật pháp và tập quán quốc tế”. Thế là từ đó Tầucộng hung hãn đe dọa thôn tính Biển Đông tới đâu, thì Hoakỳ tăng cường sức mạnh hải quân hiện diện ở vùng này tới đó. Tầucộng ra sức đe dọa các nước liên hệ bao nhiêu, thì khuynh hướng của các nước này càng tiến gần lại với Mỹ bấy nhiêu. Cả dư luận toàn thế giới đều nhất trí cho là Tầucộng đã nhận chủ quyền vùng ‘lưỡi bò’ không có cơ sở pháp lý.
Trong khi đó thì tại Việtnam tinh thần yêu nước chống Tầucộng xâm lược của thanh niên, trí thức và toàn dân trong, ngoài nước dâng cao ngút ngàn, buộc Việtcộng phải cho ‘xì hơi’ qua cách cho biểu tình nhỏ giọt. Nhưng lộng giả thành chân. Mấy cuộc biểu tình tại Saigon và 5 cuộc biểu tình diễn ra đều đặn vào mỗi ngày Chủ Nhật tại Hànội, càng ngày càng trở nên bạo dạn có tính độc lập tự phát cao. Ở cuộc biểu tình hôm Chủ Nhật 03/07/11, đã quy tụ nhiều khuôn mặt văn nghệ, trí thức, thanh niên, sinh viên, học sinh, tuy không đông lắm, nhưng nhiều thành phần dân chúng tham gia. Vì, sau khi đại diện của lãnh đạo cao cấp cộng đảng Hàinội sang Tầu, đã cúi đầu chấp nhận giải pháp ‘song phương’ với Tầucộng. “Thoả thuận về các nguyên tắc cơ bản giải quyết vấn đề trên biển giữa Việtnam – Trungquốc”. Đồng thời nhận chỉ thị “tăng cường định hướng đúng đắn dư luận…” Có nghĩa là Việtcộng phải dẹp các cuộc biểu tình của dân chúng, và bịt miệng toàn dân, không được quyền lên tiếng chống Tầucộng xâm lược. Nhất là phải cắt lưỡi Nguyển Minh Triết chủ tịch, và Nguyễn Tấn Dũng thủ tướng Việtcộng, đã dám tuyên bố: “Cương quyết không để mất một tấc đất nào rơi vào tay nước ngoài”. Mặc dầu chính Nguyễn Tấn Dũng trước đó đã để cho Tầucộng đem người Tầu vào khai thác bauxite tại Tây Nguyên. Để xem đến ngày 21/07/11 này, Quốc Hội bù nhìn Việtcộng bầu lại nội các, liệu Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư, có nghe lệnh Bắckinh loại Nguyễn Tấn Dũng khỏi chức thủ tướng, hoặc Nguyễn Tấn Dũng có thể sử dụng lực lượng tài chánh trong tay để tăng quyền thủ tướng, giảm quyền tổng bí thư của cái đảng vô trách nhiệm, chuyên nhân danh ‘đồng chí’ với Tầu, để dâng nước cho Tầu, như Phạm Văn Đồng đã gửi văn thư cho Đồng Chí Tổng Lý của hắn là Chu Ân Lai, để dâng Hoàngsa Trườngsa vốn đang thuộc chủ quyền của Việtnam Cộng Hoà cho Tầucộng hay không? Muốn hóa giải văn thư bán nước của Phạm Văn Đồng, lập tức phải giải tán đảng cộngsản Việtnam, chấm dứt hai chữ ‘đồng chí’ giữa Việt với Tầu. Tất cả những diễn biến nêu trên, thực tế đã đang làm nổi bật Thế Quốc Dân Việt Nam, mà từ lâu nay đã bị Thế Nhân Dân Quốc Tế Cộng Sản đè bẹp. Chính vì vậy, nước mất, nhà tan, nay còn gặp hiểm hoạ Dân Tộc Bị Đồng Hoá bởi Đế Quốc Tầu nữa mới chí nguy!
LÝ ĐẠI NGUYÊN
Little Saigon ngày 05/07/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét