Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

TRÒ BỊP “LIỀU CHẾT CHỐNG TÀU” BẠI LỘ – VGCS LẠI QUỲ GỐI “TỤNG” 16 CHỮ VÀNG

Tổng Hợp Tin Tức ngày 26-6-2011 – Trích Diễn Đàn Paltalk VietnamExodus
            Suốt tháng 6-2011, thiên hạ xôn xao “chuyện khó tin nhưng có thật” : Hà Nội “chửi nhau” với Bắc Kinh. Khó tin, bởi những lẽ sau đây :
            1/ Hà Nội gọi đích danh “Trung Quốc”, mắng là “ngang ngược”, cắt giây cáp tàu thăm dò địa chấn Bình Minh 2 trong lãnh hải thuộc thềm lục địa VN. Khác hẳn trước, Hà Nội không còn gọi kẻ xâm phạm là “tàu lạ”, hay “nước lạ” gì nữa; “thẩm quyền mắng” là người phát ngôn bộ ngoại giao – cấp trung ương.
            2/ Năm 1975, VGCS theo LX, xé HĐ Paris, chiếm trọn VNCH, trái ý cả Tàu lẫn Mỹ, bị Tàu coi là “côn đồ phản bội”, sai Pol Pot quấy nhiễu và bị VGCS đánh dẹp ở Kampuchea.
Phần Tàu thì gây chiến “giáo trừng” 1979 ở phía Bắc. Lúc đó, Lê Duẩn ghi cả vào điều lệ đảng lẫn hiến pháp VN, coi “Trung Quốc là kẻ thù trực tiếp và nguy hiểm nhất”. Mười năm sau, khi LX sụp đổ, VGCS lâm cảnh “chó mất chủ”, có 2 lựa chọn : a/ theo Mỹ thì còn nước mà mất đảng; b/ theo Tàu, thì (Hồi Ức người trong cuộc Trần Quang Cơ tiết lộ) Tàu chỉ cho đầu hàng như “một nước với một nước”. VGCS phải xóa cái câu coi TQ là “kẻ thù” trong mọi văn bản, rồi xin được “thuần hóa”  trong quan hệ “đảng với đảng”, để che giấu “tội bán nước để giữ đảng”. Từ đó, rút kinh nghiệm đã một lần bị phản, Tàu tô đậm thêm khẩu hiệu “láng giềng bốn tốt” và “16 chữ vàng”, dùng làm kinh nhật tụng bán nước của đảng cộng sản VN. Từ đó, VN trở thành “một bộ phận” của Tàu Cộng, dưới danh nghĩa “cách mạng xã hội chủ nghĩa với đặc thù Trung Quốc”. Từ đó, sách lược đối ngoại cũng như đối nội của VGCS, nhất nhất đều sao chép Tàu. Với chính sách “thực dân mới”, Tàu nỗ lực “túm gáy” VGCS, từ trong đảng qua chính quyền, ra đến “nhân dân”, đặc biệt chú trọng “nắm” quân đội, công an, và các nguồn tài nguyên chiến lược; VGCS lệ thuộc Tàu đến mức coi như không còn khả năng “thoát thân”. Mỹ tái lập quan hệ ngoại giao với VGCS năm 1995, và lập tức mở đường cho VGCS “hội  nhập”, nhưng Tàu không cho phép; VGCS mất cơ hội ưu tiên Mỹ dành cho, trở thành “trâu chậm uống nước đục” trong kinh tế thị trường, so với Tàu. Sang thế kỷ 21, sau gần 30 năm núp bóng Mỹ theo kế hoạch “lấy mỡ tư bản rán nó”, Tàu có lẽ nghĩ mình đã đủ mạnh, không cần giấu diếm nữa, tỏ ra sẵn sàng cạnh tranh quyền lực mọi mặt với Mỹ. Đúng lúc đó, rất nhiều nước nhược tiểu Trung Đông và Phi Châu, cùng một số nước mới độc lập, từ cựu Liên Xô tách ra (SGN), theo gương Tàu (mô thức XHCN đặc thù TQ) tự xưng là “XHCN Hồi Giáo”; cánh quá khích cực đoan nhất trong số đó là Al Qaeda dùng khủng bố tấn công thẳng vào nước Mỹ – vụ 11 tháng 9 năm 2001. Vụ này xảy ra khoảng 9 tháng sau khi không lực Tàu khiêu khích, đụng chạm phi cơ thám thính Mỹ trên không phận Biển Đông Trung Hoa. Căng thẳng Mỹ/Tàu bị đổi hướng thành Mỹ/Al Qaeda sau vụ 11 tháng 9. Với “đổi hướng” này, Tàu “mua” được 8 năm “bằng vàng” để ngoi lên ngang hàng và cạnh tranh mọi mặt với Mỹ. Tàu được Mỹ “xả cấm vận” sau vụ Thiên An Môn. Núp sau Tàu, VGCS được Mỹ lấy ra khỏi danh sách CPC (những nước đáng quan tâm vì xúc phạm tư do tôn giáo), giúp gia nhập Tổ Chức Mậu Dịch Thế Giới WTO, ký thỏa ước mậu dịch song phương với Mỹ, và được Mỹ cho hưởng quy chế “tối huệ quốc mậu dịch”, không kém gì Tàu, v.v… Những năm 2007-2008, thế giớ́i tư bản – vì lòng tham vô trách nhiệm của giới tài phiệt – vấp phải khủng hoảng còn nặng hơn Đại Khủng Hoảng năm 1929-30. Các nước cộng sản sống sót cùng với các chế độ “đội lốt XHCN”, dù là XHCN Hồi Giáo hay “đặc thù TQ”, chỉ bị vạ lây tương đối nhẹ, gượng lại mau chóng, tưởng đâu “tư bản giẫy chết đến nơi”, ra mặt muốn sắp xếp một “trật tự thế giới” theo mô thức “kinh tế thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa”, do Tàu Cộng chủ trì và lãnh đạo. Tàu Cộng ra mặt thách thức thế giới tư bản, trong khi VGCS được đem ra làm “mẫu mực” – model – cho các “thuộc quốc” khắp thế giới, dưới sự thống trị, hay thao túng của “bàn tay lông lá Tàu”. Trong khung tình hình như thế, việc VGCS “trở mặt mắng Tàu”, dĩ nhiên là chuyện khó tin.
            3/ Năm 2009, thế giới tư bản, với khả năng “tự điều chỉnh” còn lớn hơn năm 1930 rất nhiều, đã “không giẫy chết” như Tàu và chư hầu mong muốn. Ngược lại, với chân tướng “Đại Hán Bành Trướng” bộc lộ quá rõ, Tàu Cộng trở thành “công địch” của thế giới “phi xã hội chủ nghĩa”; cụ thể, Tàu đã tự biến thành “mục tiêu đối phó trực tiếp” của Mỹ và các “đồng minh truyền thống” của Mỹ ở châu Á. Rào giậu dựng lên khắp nơi, đẩy lui ảnh hưởng Tàu, từ Nam Mỹ tới châu Phi, Trung Đông, Trung Á, về Đông Nam Á và Bắc Á. Tuy nhiên, VGCS vẫn được Mỹ – vì mặc cảm “có lỗi” với VN, kể cả Nam lẫn Bắc – dành cho “cơ hội thoát thân” khỏi kiếp nô lệ Tàu. Nhưng VGCS đã nhiểu lần bỏ lỡ cơ hội, vì 2 lý do : 1/ Tàu Cộng “túm gáy” VGCS quá kỹ, thoát ra rất khó; 2/ Muốn thật sự “thoát thân”, trở thành “đồng minh chiến lược”, để có thể dựa vào Mỹ mà “gỡ thòng lọng túm gáy của Tàu”, tối thiểu phải khởi sự, cởi mở tự do thông tin, rồi dân chủ hóa chế độ, nhiên hậu tiến tới đa đảng với Hiến Pháp mới, v.v… Tất cả những thứ đó, đã bị VGCS đặt tên cho là “diễn biến hòa bình”, coi là “kẻ thù”, do “thế lực thù địch nước ngoài” – đôi lúc gọi đích danh Mỹ ra – chủ trương, để “chống phá ta”, v.v… Với tâm lý “thà chết cố bám”, VGCS “kiên định lập trường thà mất nước chứ không mất đảng”, đã nhiều lần bỏ lỡ cơ hội Mỹ dành cho, nay bỗng nhiên “trở mặt mắng Tàu”, bầy đặt ra chuyện khó tin một cách vụng về, bị tình nghi là “đóng kịch”.
            4/ Có lẽ cũng nhận thấy kịch bản quá dở, VGCS bày thêm vụ tàu Viking 2, và gây ồn ào hơn lên với màn “cắc bùm tập trận” chỉ cách bờ 40km theo kiểu “chó cậy gần nhà”. Lại rủ thêm được Mỹ “tập trận cứu hộ” loanh quanh ven bờ. Kèm theo, VGCS “mắt nhắm mắt mở” cho biểu tình “chống Tàu cứu nước” xảy ra đến 3 lần, lần sau cứ “nguội” hơn lần trước. Thành phần biểu tình nào “trong quy hoạch” thì công an giữ trật tự, ngăn cản hoặc xua đuổi “chiếu lệ”, cho đúng ngày giờ, địa điểm, lộ trình đã được chấp thuận. Thành phần “chống Tàu cứu nước tự phát” được công an “chiếu cố tận tình”, ngăn cản, quấy nhiễu trước, “bắt nguội” sau, hoặc dùng “nhân dân” đấu tố dài dài, khiến cho khó sống bình thường như trước.
            Nhìn vào lớp lang của vở kịch, ta thấy dần dần “chủ ý” của nó hiện ra. Tại hội ý Shangri-la 10, Tàu “chối biến” như không có gì xảy ra, rồi sau đó báo chí hai bên tiếp tục lời qua tiếng lại. Tiếp đó, Nguyễn Tấn Dũng hô hào “toàn dân đoàn kết chống xâm lược”, bồi thêm một nghị định nói về những ai được miễn nghĩa vụ quân sự, thổi phồng “đồn đoán” do suy luận, rằng “nước ta” chuẩn bị “tổng động viên” đánh nhau với Tàu. Mỹ tỏ ra lơ là, không “mắc bẫy”, và các bước đi “đối phó” với Tàu tiếp diễn  ở ngoài và xa vùng Biển Đông. Những trò “ném đá giấu tay” của Tàu chống Mỹ, từ vụ chứa chấp Bin Laden qua tay Pakistan, đến va chạm biên giới Thái/Miên để phá sự kết khối ASEAN, và dùng Đội Ngũ Đỏ – The Red Team – ở Mỹ, qua vận dụng chính trị – lobby – trói tay Obama, giảm uy tín của ông này khi sắp bước vào mùa tranh cử 2012, lần lượt bị Mỹ bẻ gẫy hoặc vô hiệu hóa bằng “cường lực trí khôn” – smart power – khiến cho tuồng “kẻ cắp chợ Đồng Xuân” của đạo diễn Trung Nam Hải và đào kép Hà Nội trở nên trơ trẽn. Không đợi vở kịch kịp hạ màn, hải quân Hà Nội “tuần tra chung” với Tàu ở Vịnh Bắc Bộ, rồi 2 chiến hạm Hà Nội quá cảng, thăm 2 cảng biển Tàu gần đó, trong khi thứ trưởng quốc phòng VGCS sang Cuba ký kết “liên minh quân sự” với Cuba, ngay “sân sau” của nước Mỹ. Ngày 26-6-2011, Thông Tấn Xã VN loan tin : “Ngày 25-6 tại Bắc Kinh Thứ Trưởng Ngoại Giao Hồ Xuân Sơn, đặc phái viên của lãnh đạo cấp cao VN đã gặp Ủy Viên Quốc Vụ Trung Quốc Đới Bỉnh Quốc về việc phát triển quan hệ song phương và vấn đề trên biển. Trước đó, Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn đã hội đàm với Thứ trưởng Bộ ngoại giao Trung Quốc Trương Chí Quân …” TTXVN cho biết sau đó hai bên có ra một “Thông Tin Báo Chí Chung” – Press Release – có đoạn như sau : “ …Hai bên nhấn mạnh cần kiên trì đưa quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện VN-TQ phát triển theo đúng phương châm 16 chữ “láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai” và tinh thần 4 tốt “láng giềng tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt, đối tác tốt’. Đã rõ ràng, “trái núi đẻ ra con chuột”, tuồng Biển Đông Nổi Sóng ồn ào một lúc, kết thúc với màn “Cu Như Nguyễn” – nguyên như cũ. Bọn “kẻ cắp chợ Đồng Xuân” bày trò này ra, hy vọng “móc túi” được cái gì trong lưng “bà già Mỹ”, ta cũng chẳng cần biết. Nhưng có điều chắc chắn rằng, sau chuyện khó tin nhưng có thật  này, bộ mặt buôn dân bán nước của đảng CSVN không còn giấu diếm được ai nữa. Bọn VGCS, từ nay sẽ khốn đốn thêm với những phản tác dụng của vở kịch vô duyên chúng bày ra, tạo điều kiện “vỡ đảng”, vào lúc chúng cố giữ đảng với khẩu hiệu “còn đảng còn mình”. Còn tiếp tục “tụng kinh 16 chữ vàng”, chúng phải sẵn sàng trả lời, khi quốc dân đứng lên hỏi tội “buôn dân bán nước” của chúng.
LS Đinh Thạch Bích ….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét