Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Trung Cộng Sợ Hoa Lài

Tin tưởng như đùa mà có thật. Trung Cộng [TC] sợ hoa lài, cấm bán hoa lài, cấm nhắc tới tên hoa lài, coi hoa lài là món hàng quốc cấm.
Báo New York Times, tờ báo lớn của Mỹ có một bài viết rất hay đến đổi báo Le Figaro là một tờ báo lớn của Pháp xin dịch và đăng lại, về nỗi sợ dị kỳ này của nhà cầm quyền CS Bắc Kinh, khiến “Tại Trung Quốc hoa lài trở thành hàng quốc cấm”, «Bắc Kinh cấm buôn bán hoa lài».

Như đã biết hoa lài là một loài hoa trắng ngà, thơm ngát, tượng trưng có vẻ đẹp trong trắng, hương thơm tinh khiết. Từ xa xưa không biết từ thuở nào người Trung Hoa cho đến bây giờ dùng hoa lài ướp trà uống nghe mùi thơm nhẹ nhàng nhưng thấm thía. Mới đây, TQ còn dùng bài hát dân gian «Mo li hua » ca ngợi hoa lài như quốc hoa, cất lên để ca ngợi khi trao huy chương trong kỳ Thế vận hội Bắc Kinh 2008.
Thế mà từ đầu năm nay, khi nhân dân Tunisia đứng lên biểu tình lật đổ chế độ độc tài của Ben Ali thành công và từ đó phong trào cách mạng chống độc tài lan sang Bắc Phi và Trung Đông khắp thế giới Á rập. Cuộc cách mạng lật đổ độc tài đó được thế giới gọi là Cách Mạng Hoa Lài. Và mới đây tại TQ trên Internet cũng có lời kêu gọi nhân dân TQ đứng lên làm cách mạng hoa lài, CS Bắc Kinh lo sợ, mở chiến dịch đánh phá, phòng ngự quyết liệt.
Và từ đó hoa lài bị mang hoạ. TC cấm nhắc tới tên hoa lài, cấm mua bán hoa lài, coi hoa lài như hàng quốc cấm, hoa lài bị đưa vào danh sách hàng lậu.Tháng Hai, CS Bắc Kinh ra lịnh chận chữ ‘hoa lài” trên mạng nhắn tin SMS. Và lịnh cho địa phương hủy bỏ một hội chợ triển lãm quốc tế về hoa lài dự trù mở ra trong mùa hè. Tháng Ba, công an đến “làm việc” với những chủ nhà vườn trồng hoa và chủ mua bán hoa, cấm mua bán hoa lài, hoa lài là hàng lậu. Những nơi gần Bắc Kinh như tại một huyện nhỏ như Đại Hưng, công an còn bắt những người này viết tờ cam kết không buôn bán hoa lài, nếu cố tình làm trái lệnh sẽ bị rút giấy phép kinh doanh.
Tại sao TC sợ hoa lài dữ vậy?
Không phải vì TC mới phát giác ra hoa lài là hoa có độc chất hại cho sức khoẻ toàn dân đâu. TC sợ vì làn sóng cách mạng lật đổ độc tài xuất phát tư Tunisia lan ra từ Bắc Phi sang Trung Đông, người ta gọi là ‘Cách mạng Hoa Lài’. Trung Cộng sợ Cách mạng Hoa Lài lan sang TC giết hại chề độ CS của họ. TC sợ nó như thí sinh ngày xưa sợ phạm húy ở trường thi, nên cấm dân TQ không được nhắc tới tên, không được động tới tánh của hoa lài.
Không phải CS sợ bóng, sợ gió đâu. TC sợ thực sự, sợ quính quáng nên đối phó bằng hành động làm trò cười cho thiên hạ. Từ khi trên Internet ở TC qua trang nhà của Boxun gốc ở Mỹ xuất hiện nhiều lời kêu gọi biểu tình chống chế độ độc tài như ở Trung Đông và Bắc Phi. TC cho cảnh sát tràn ngập công trường, càn quét những người bất đồng chánh kiến, trong một đêm bắt cả trăm người, siết chặt Internet. Đến đổi Tổ chức Người bảo vệ Nhân quyền Trung Quốc báo động đỏ với thế giới về một ‘làn sóng đàn áp hoảng loạn’ của nhà cầm quyền CS Bắc Kinh.
Từ khi mở cửa cho đầu tư ngoại quốc vào làm ăn trong chế độ TC cho đến bây giờ ít khi nào TC thẳng tay siết báo chí ngoại quốc mạnh bạo và nghiệt ngã như kỳ ngăn chận làn gió cách mạng Hoa Lài lan sang TQ. TC chặn lại tất cả những trang web truyền thông xã hội như Facebook và Twitter và nhiều đài phát thanh ngoại quốc kể cả Đài VOA tiếng nói chánh thức của chánh phủ Mỹ.
Cơ quan an ninh của TC lo về chiều khán nhập cảnh mời từng nhà báo ngoại quốc lên để “làm việc”. Việc đó là yêu cầu báo chí ngoại quốc phải tuân hành những chỉ thị mới phải chặt chẽ về các cuộc tập họp hoa lài. Nếu ai không tuân hành cơ quan công an phụ trách người nước ngoài sẽ rút chiếu khán nhập cảnh và cơ quan phụ trách theo dõi truyền thông ngoại quốc sẽ rút giấy phép hành nghề và bị trục xuất về nước.
Hăm rồi trấn áp. Chỉ một ngày Chủ Nhựt 6 tháng Ba, chỉ một chỗ ở Công trường Nhân dân ở Thượng Hải nơi có lời kêu gọi tập hợp biểu tình, cảnh sát TC đã bắt 15 nhà báo ngoại quốc trong đó có 10 nhà báo Nhựt đem về không phải đồn cảnh sát mà là một địa điểm dùng để hỏi cung những nhà báo ngoại quốc này.
Một ký giả Mỹ của báo Bloomberg của Mỹ bị năm cảnh sát mặc thường phục đánh té lăn xuống đường. Đặc phái viên của một tờ báo Pháp là Le Parisien cho biết đã bị ép buộc ký vào biên bản điều tra.
Còn ở thủ đô Bắc Kinh của TC, cũng trong một ngày Chủ Nhựt, công an bắt khoảng 16 phóng viên ngoại quốc tại khu phố buôn bán sầm uất là Vương Phủ Tỉnh. ở Bắc Kinh. Có một ký giả Mỹ đã bị đả thương nặng đến nỗi phải được đưa vào bệnh viện.
Phái bộ kinh tế của Liên Âu thường trú và toà đại sứ Mỹ ở Bắc Kinh lên án những hành động trấn áp báo chí hành nghề này, chống lại quyền tự do báo chí này, nhưng đối với TC đó chỉ là những tiếng kêu vào sa mạc.
TC đổ tội cho các nhà báo ngoại quốc “phát minh”, dàn dựng ra thông tin và nghị luận về những biến động ở các nước Á rập. Tố cáo các nhà báo ngoại quốc như báo Global Times viết “Không hiếm khi những nhà báo tây phương được bố trí ở Bắc Kinh nhận được từ những ông chủ ở bên xứ của họ lời yêu cầu làm ra những tin tức…” Bày đặt chuyện và tin toàn bộ (…) là không phù hợp với đạo đức nghề làm báo.”
Nhưng tại sao Trung Quốc lại lo sợ dữ vậy? Không khó hiểu, điều kiện một cuộc cách mạng xã hội trong chề độ TC đã quá chín muồi. Chế độ TC đang như một thùng thuốc nổ sẵn sàng nổ chụp hay nổ bùng tan tành đảng, nhà nước CS. Đó là nỗi bất mãn, bất công, tham nhũng người dân TQ phải chịu. Khối “dân oan” của TQ ngày càng nhiều do nhà cầm quyền CS từ Bắc chí Nam, từ Đông sang Tây lợi dụng chính sách qui hoạch lấy nhà đất của dân trả rẻ mạt như cướp ban ngày vậy.
TC xây dựng kinh tế tại thành phố và để xuất cảng. Số nông dân bỏ ruộng vườn ra thành để kiếm sống như chiếc lá bị rứt khỏi cành, ra thành không hộ khẩu, bị chèn ép tiền công, bị quịt lương đến nổi Tết về quê không mua nổi món quà. Những người này đem bất mãn về nông thôn. Bắc Kinh biết mối nguy đưa ra chánh sách nông thôn mới nhưng cấp ủy địa phương vì quyên lợi địa phương và cá nhân biến chính sách thành hữu danh mà vô thực.
Công nhân và nông dân ngày nào cũng có biểu tình, nổi dậy, phản đối. Còn công an thì đổ dầu vào lửa qua việc đánh đập dân như kẻ thù. Công an đánh chưa đả còn dùng du thủ du thục đánh cho bỏ ghét. Những cuộc xung đột như thế xảy ra không phải quá thường như người Việt nói đó là “chuyện hàng ngày của huyện’, mà thường đến mức nói gần như là cơm bữa khắp Trung Quốc.
Trung Cộng, người khổng lồ với đôi chân bằng đất sét, mạnh ngoài yếu trong như các nhà phân tích chánh trị gọi, sợ hoa lài như vậy. Anh Cả Đỏ sợ như vậy, thì “đàn em’ là Việt Nam Cộng sản hay Việt Cộng cũng sợ một thứ hoa, sợ Hoa Sen, tượng trưng cho một tôn giáo mà hơn 75% dân số theo, đó là Phật Giáo đang dấn thân, nhập cuộc giải trừ pháp nạn và quốc nạn./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét