Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

BẾN TRE: “ĐỒNG KHỞI” NGÀY ẤY – “ĐỒNG KHỔ” BÂY GIỜ!

Theo thông cáo báo chí của đảng Việt Tân, ngày qua Toà án Việt Cộng đã xét xử vụ án “âm mưu lật đổ chính quyền nhân dân đối với 7 người hoạt động vì quyền lợi dân oan” tại Bến Tre với một bản án hết sức nặng nề. Tổng cộng, toà đã kết án 60 năm tù giam và quản chế đối với 7 người hoạt động  đấu tranh ôn hòa. Mức án như sau:
-Bà Trần Thị Thúy 8 năm tù giam, 5 năm quản chế.
-Ông Phạm Văn Thông, 7 năm tù giam, 5 năm quản chế
-Mục sư Dương Kim Khải 6 năm tù giam, 5 năm quản chế
-Ông Cao Văn Tình 5 năm tù giam, 4 năm quản chế
-Bà Phạm Ngọc Hoa 2 năm tù giam, 3 năm quản chế
-Ông Nguyễn Thành Tâm 2 năm tù giam, 3 năm quản chế
-Ông Nguyễn Chí Thành 2 năm tù giam, 3 năm quản chế.

*
Bến Tre vốn được VC xưng tụng là “quê hương Đồng Khởi”, nổi tiếng với “nữ tướng đạo quân tóc dài” Nguyễn Thị Định.
Bến Tre lại cũng được nhà thơ Xuân Diệu ưu ái làm bài thơ “Tiếng Gọi Bến Tre” là bài thơ mà có người cho là những bó củi thêm vào ngọn lửa:
“Đốt đuốc cho sáng khắp đường
Đốt đuốc cho sáng đình làng đêm nay
Lôi cổ bọn nó ra đây
Bắt quỳ gục xuống đoạ dày chết thôi!”
để thiêu rụi những bài thơ tình thấm đẫm tình yêu của mình.
Những người Việt Nam sinh ra từ thập niên 40 và sau đó, ít ai mà không biết đến mấy câu thơ:
“Là thi sĩ, nghĩa là ru với gió
Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây,
Để linh hồn ràng buộc bởi muôn dây,
Hay chia sẻ bởi trăm tình yêu mến…
Hay những câu thơ thấm đẫm tình yêu:
“Yêu là chết trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà lại được yêu.
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu;
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.”
Cũng như ít ai không biết mấy câu thơ:
“Tôi là con chim đến từ núi lạ,
Ngứa cổ hát chơi
Khi gió sớm ào reo um khóm lá,
Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời…”
Và nhất là mấy câu thơ:
“Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy
Nghìn năm hồ dễ mấy ai quên”
Và sau này, dù khi hiệp định Genève được ký kết để đất nước bị cắt đôi bởi giòng sông Bến Hải, nhưng những vần thơ thấm đẫm tình yêu của Xuân Diệu vẫn được nhà cầm quyền Miền Nam cho phép lưu hành và dân chúng miền Nam ngâm nga, phổ nhạc. Và nhà thơ miền Bắc cũng đã có một chỗ đứng trang trọng trong văn đàn miền Nam và trong lòng người dân yêu thơ miền Nam.
Thế nhưng, khi miền Bắc tấn chiếm miền Nam và cái gọi là “chiến dịch Hồ Chí Minh rực rỡ tên vàng” kết thúc với ông Tổng Thống thời cơ Dương Văn Minh mặc áo cụt tay bàn giao chính quyền miền Nam cho Đại Tá (?) VC Bùi Tín thì, sau đó, những người yêu thơ miền Nam mới ngỡ ngàng, vô cùng ngỡ ngàng khi được đọc những bài thơ của nhà thơ Xuân Diệu trong “Tuyển Tập Xuân Diệu” do nhà xuất bản Văn Học phát hành với lời giới thiệu của Hoàng Trung Thông.
Ông bác sĩ “bạc đầu, đen óc” Bùi Duy Tâm sau này, ở hải ngoại, có khoe ngay sau ngày miền Bắc đại thắng miền Nam thì ông ta có tổ chức một “đêm thơ tình Xuân Diệu”. Không biết ông bác sĩ một thời nổi tiếng với “chuyện tình trên sông Đà” với “nữ sĩ phản kháng” Dương Thu Hương nghĩ như thế nào khi nghe bài thơ “Tiếng Gọi Bến Tre của nhà thơ Xuân Diệu với những câu thơ “chống Mỹ cứu nước” một acch rẻ tiền và bịa đặt một cách ngu xuẩn, như sau:
“Thông tấn xã Giải phóng Miền Nam
Ôm Bến Tre
Gọi cùng cả nước
Gọi loài người, cả thế giới nghe:
Tỉnh Bến Tre – Mỹ dìm thuốc độc.
Tôi mới đọc trên mặt chữ
Đã nghe kêu xé ruột xé lòng!          
Nghe tiếng thét cháy rừng giận dữ
Đang chạy ôm trái đất từng vòng.
Vẫn là giặc Mỹ, không ai khác
Lịch sử đang quăng vào hố rác
Hai tay giòi bọ nó quào giơ
Tung thuốc độc ra – nào có thoát!
Ôi nườm nượp ùn ùn các ngả
Dân kéo về thị xã Bến Tre
Từ làng xóm, bờ kênh, vườn quả
Tiếng chân rầm rầm hơn bánh xe,
Giặc Mỹ đến tận cùng đê nhục
Nay đã gieo thuốc độc trên làng!
Em sáu tuổi lội ao nước độc
Bị lầy da lở lói rên than
Anh quăng chài vô tình đâu biết
Ăn cá vào quặn ruột ngất đau.
Mẹ bồng con ngã ra như chết;
Miệng sưng vù ông lão nhầm rau.
Cây có trái buông cành héo rụi,
Lúa chín vàng lên mốc, mềm đi.
Bao giờ vịt chết vì lá chuối!
Heo ăn bèo, heo chết, còn chi.
Thuốc độc Mỹ lê la be bét
Cả một vùng nhiểm độc nặng nề.
Đồng bào đi đấu tranh kiên quyết
Rầm rập vào thị xã Bến Tre…”   
Đọc bài thơ này ai nấy cũng ngỡ ngàng vì những điều bịạ đặt quá trắng trợn, thô bỉ của Xuân Diệu về việc “Mỹ dìm thuốc độc tỉnh Bến Tre”.
Tuy nhiên dù sao thì nhà thơ Xuân Diệu cũng không đáng trách bằng Thiền sư Nhất Hạnh đã làm vào năm 2001.
Ngay khi Hoa Kỳ và cả thế giới đang khựng điếng, đau khổ vì bị khủng bố Al Queda dùng phi cơ phá hoại Trung Tâm Thương Mại tại New York, giết hại hàng ngàn người. Thì ngày 25-9-2001, thiền sư Nhất Hạnh từ Pháp đến New York bỏ ra 45.000 USD, để đăng bài viết nhiều kỳ trên tờ New York Times (nguyên trang Ạ và A22) vừa bịca chuyện vu cáo cho quân đội Hoa Kỳ và bàu chữa cho hành động khủng bố của bọn Al Queda là vào dịp Tết Mậu Thân (1968), Không quân Hoa Kỳ đã tàn ác ném bom xuống thị xã Bến Tre phá hủy 300.000 ngàn căn nhà!
Ông thiền sư “ăn chay, ngủ mặn” này đã bất chấp cả tội vọng ngữ lớn tiếng vu cáo một cách ngu xuẩn là Không quân Hoa Kỳ đã dội bom tàn sát 300.000 căn nhà ở thị xã Bến Tre chỉ vì 7 du kích VC bắn lên máy bay của họ cốt để lấy lòng với VC để được bọn chúng nó cho về để lập chùa Làng Mai và “truyền nhiễm” phái tu Tiếp Hiện đã bị VC “đá đít và đuổi cổ” như thế nào thì mọi người đã rõ, xin không kể lại đây.
*
Trong cái gọi là “cuộc chiến chống Mỹ cứu nước”, Bến Tre được xưng tụng là “quê hương đồng khởi”, được nhà thơ Xuân Diệu làm thơ “Tiếng Gọi Bến Tre” kết tội Mỹ “đã dìm thuốc độc” đến nỗi cả người và vật cả tỉnh Bến Tre đều bị ngộ độc!.
24 năm sau, Bến Tre lại được ông thiền sư “ăn chay ngủ mặn” “lợi dụng” phiạ tin để vu cáo Hoa Kỳ đã dội bom tàn phá 300.000 căn nhà!
Khi toà án kangaroo của VC xử 7 người dân oan 60 năm tù giam và nhiều năm quản chế, có người viết trên báo mạng đổi tên Bến Tre Quê Hương Đồng Khởi thành Bến Tre Quê Hương Đồng Khổ!
Nhà thơ Xuân Diệu thì đã qua đời!
Trước nỗi khổ của các dân oan Bến Tre Quê Hương Đồng Khổ, không thấy thiền sư Nhất Hạnh lên tiếng, lên tăm gì cả. Nhất là sư bà Thích nữ Chân Không Cao Ngọc Phượng, người quê quán Bến Tre. Người mà thiền sư Nhất Hạnh đã viết trong bài “Ngày Em Hai Mươi Tuổi” như sau:
“… Ni sư Chân Không đã có mặt với tôi bắt đầu từ năm 1968 đến bây giờ, đã yểm trợ tất cả các công tác về hoà bình, về xã hội của tôi một cách liên tục.”
Người dân Việt Nam được hưởng hòa bình dưới sư cai trị của VC trong 36 năm qua cũng có phần  góp công không nhỏ của sư ông, sư bà.
Nay, BẾN TRE: QUÊ HƯƠNG ĐỒNG KHỞI biến thành QUÊ HƯƠNG ĐỒNG KHỔ, sao không thấy sư ông, sư bà mở “tấm lòng đại bác” mà lên tiếng dùm cho 7 dân oan vừa bị toà án VC kết tội 60 năm tù giam?! Dù biết rằng bọn VC nó cũng sẽ coi lời kêu gọi của sư ông, sư bà chẳng là cái thá, cái ví gì; nhưng dù sao có kêu gọi thì cũng đỡ áy náy với lương tâm – nếu sư ông, sư bà còn có chút lương tâm nào còn sót lại!
LÃO MÓC

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét