Tuổi thanh niên sôi nổi biểu tình phản đối TQ tại Thủ đô Hà Nội sáng 3.7.2011. Ảnh: Hoàng Xuân Phú |
Vinh Anh
Tôi lấy cái tựa gần giống tên một bài hát Nga: “Thời thanh niên sôi nổi”. Một bài ca Nga du nhập trong những năm sáu mươi, thời chống Mỹ. Khi lời ca điệu hành khúc vang lên, thấy như máu chảy trong người mạnh hơn, nóng hơn. Lời bài ca rất ngắn, chỉ có hai khổ. Dịch sang tiếng Việt có dài hơn một chút. Khổ 1: “Lòng ta hằng mong muốn và ước mơ/ Bàn tay son sắt giương cao ngọn cờ/ để ngàn đời bền vững Tổ quốc ta/ trời cao muôn ngàn năm chói lòa”; Khổ 2: “Dù sương gió tuyết rơi/ dù cho vắng ngôi sao giữa trời/ hòa trái tim với tiếng ca/ chúng ta dồn chân lên đường xa” Hôm nay đi biểu tình với thanh niên, thấy mình trẻ lại. Cảm ơn đời đã cho mình sống lại tuổi thanh niên một lần nữa.
Phải nói thật lòng mình, những cuộc biểu tình vài ba trăm người đến ngàn người của thanh niên 5 tuần nay khác với những cuộc mít tinh hàng vạn người khác. Đó là những con người thật với lương tâm trong sáng, không vụ lợi với những tiếng hô, tiếng thét thật, từ trong con tim đầy nhiệt huyết.
Những người đi biểu tình hôm nay là để biểu thị lòng yêu nước, cho kẻ thù thấy, cho thế giới thấy và cho cả các giới chức lãnh đạo thấy. Nhưng họ tình nguyện đi trong một tâm trạng không tự do, có phần nhức nhối và một nỗi đau xót thầm lặng trong lòng: Để thể hiện lòng yêu nước, tất cả họ phải vượt qua nỗi sợ hãi bắt bớ ám ảnh. Yêu quê hương, Tổ quốc trên đất nước mình với tâm trạng nặng nề như vậy, không đau xót hay sao? Vâng, để ngàn đời bền vững Tổ quốc ta, trời cao muôn ngàn năm chói lòa cần có rất nhiều sự hy sinh và một hành động dũng cảm và rất cần có một bàn tay son sắt giương cao ngọn cờ.
Tuổi thanh niên đã làm được vai trò đó. Tuổi thanh niên đang thực sự làm vai trò đó.
Sáng 3/7 năm 2011, tôi và bạn hẹn nhau đi biểu tình cùng thanh niên, sinh viên phản đối sự gây hấn của Trung Quốc trên Biển Đông. Đang nói chuyện thì Lê Dũng đến, cậu ta sôi nổi và ào ào như cơn gió mát, xua tan những e dè trong tôi bởi sự vắng lặng nhưng ngột ngạt của khoảng không gian quanh công viên Lê-nin. Chẳng hiểu sao, từ ngày 5/6, tôi thấy sắc mầu của giới chức năng ngột ngạt lắm! Chắc lại còn lâu mới có thể lấy lại được hình ảnh yêu mến, tin tưởng của người dân bao năm nay.
Tôi cùng với đoàn xuất phát từ vườn hoa Lê-nin. Sau màn dạo đầu hô khẩu hiệu và hát bên hè phố trước Bảo tàng Lịch sử Quân đội, dưới chân cột cờ Hà Nội, bắt đầu tuần hành.
Ngay từ phút đầu tiên đã cho tôi một sự cảm phục. Tất cả mọi phong trào muốn thành công đều phụ thuộc vào tài năng, nhiệt tình và trong buổi biểu tình hôm nay còn có sự quả cảm của người khởi xướng-Nhạc trưởng của một dàn nhạc hàng trăm nhạc công, chưa từng được luyện tập một cùng nhau, chưa được trao đổi cùng nhau. Càng thấy cái khó lại càng cảm phục người dám đứng ra lĩnh xướng, dẫn dắt.
Và đúng là sức trẻ của tuổi thanh niên đã làm cuộc biểu tình thành công. Tôi có cảm tưởng các bạn đã lạc giọng vì hò hát, hô khẩu hiệu liên tục suốt quãng đường dài, oi nóng trong thời gian ba tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ. Đó là cuộc “chạy tiếp sức” của những người lĩnh xướng, đó là sự đồng lòng của những người tự nguyện tham gia. Trong những cuộc biểu tình mang tính ôn hòa nhưng cũng phải có thái độ rõ ràng đó là các khẩu hiệu. Những tiếng hô lĩnh xướng và sự nhiệt tình ủng hộ hô theo của quần chúng tham gia. Tôi ghi nhận được những giọng lĩnh xướng như vậy trong cuộc biểu tình ước tới ba trăm người ngày hôm qua. Chính với lòng nhiệt tình, sự đoàn kết và cương quyết của cả dàn nhạc mà hôm 3/7, chỉ với những tiếng hô dồn dập “đoàn kết, đoàn kết, thả người, thả người” không ngớt, trước cửa trụ sở Công an phường Tràng Tiền, đoàn biểu tình đã giải cứu thành công “binh nhì*” Nguyễn Tiến Nam-một thanh niên tham gia đoàn từ đầu, rất ôn hòa bị bảy tám người bắt. Chúng ta đã “dù sương gió tuyết rơi, dù vắng ngôi sao giữa trời/ hòa trái tim với tiếng ca/ khúc ca dồn chân lên đường xa”. Vâng, sự đoàn kết của tuổi trẻ đã tạo nên được một sự kiện hiếm có trong những ngày vừa qua. Tôi cho đó là một sự kiện đánh dấu sự phát triển của cả 5 đợt biểu tình mà blog Nguyễn Xuân Diện gọi đó là sự bùng nổ.
Qua đây, cũng có một lời khuyên với các cơ quan chức năng. Đã 5 đợt xuống đường của thanh niên Hà Nội rồi. Lần nào cũng trong trật tự và ôn hòa, không hề gây khó khăn cho chính quyền mà chỉ là áp lực ủng hộ chính quyền trong việc giữ vững chủ quyền đất nước, giữ độc lập tự do và làm cho đất nước Việt Nam không hổ thẹn với thế giới, ngẩng mặt với thế giới. Các vị nên có một cách nhìn nhận khác về thanh niên. Tuổi thanh niên sôi nổi có thể làm được mọi điều, nếu tin ở họ.
4/7/2011
*Bài do tác giả Vinh Anh gửi trực tiếp cho NXD-Blog.
Xin chân thành cảm ơn tác giả!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét