Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011

Cáo gửi nhờ chân

Nguyễn Quang Lập
Đọc bài “Tự do ngôn luận ở Hồng Kông đang bị đe dọa” hơi bị giật mình. Hình như những gì mọi người lo cho Hồng Kông từ khi Hồng Kông nhập quốc tịch Đại lục năm 1997, với chủ trương  ” Một quốc gia hai chế độ”, nay đã thành sự thật. Có vẻ như Hồng Kông đang rơi vào cái bẫy của TQ, miệng nói ” một quốc gia hai chế độ” nhưng trước sau gì Hồng Kông cũng bị siết vào cùng một chế độ với Trung Quốc đại lục. Từ năm 1997 nhiều người đã nghi nghi, làm sao có chuyện một quốc gia hai chế độ được. Chế độ không phải là cái áo khoác, nó là máu. Thay chế độ nghĩa là thay máu. Làm sao có chuyện một người có hai thứ máu, làm sao máu xanh máu đỏ chơi được với nhau, cùng nhau tồn tại trong một thực thể.

Với những người cộng sản thì tổ quốc phải là tổ quốc XHCN, tổ quốc phi XHCN là thứ tổ quốc vớ vẩn, tổ quốc vứt đi, không đời nào người ta cháp nhận.  Cả Đại lục mênh mông đều CNXH hết rồi, còn một mẩu phi XHCN không lẽ TQ để yên cho sống. Người ngoài nhìn thấy điều đó rất rõ. Năm 1997 khi Hồng Kông về với TQ đã có rất nhiều người lên tiếng cảnh báo nhưng Hông Kông đâu có nghe, bây giờ mới trắng mắt ra.
“Hôm nay 03/07/2011, Hiệp hội Nhà báo Hồng Kông đã lên tiếng báo động quyền tự do ngôn luận tại đây đang bị đe dọa, trước việc Bắc Kinh đang tìm cách siết chặt báo chí như tại Trung Hoa lục địa.”  Gay rồi em ơi.
“Hiện đang có những dấu hiệu đáng lo ngại ngày càng tăng lên, yếu tố một quốc gia đang lấn át hai chế độ. Điều này có thể ảnh hưởng sâu rộng đến quyền tự chủ của Hongkong và một trong những quyền căn bản, đó là tự do ngôn luận, tự do báo chí”. Đó, chết chưa em.
“Chủ tịch Hiệp hội, bà Mạch Yến Đình tuyên bố trong một cuộc họp báo: “Chúng tôi đang ngày càng bị đẩy đi xa khỏi một xã hội cởi mở và minh bạch. Điều đáng lo nhất là công an đang cứng rắn hơn đối với những người biểu tình, ngay cả các nhà báo cũng bị ngăn cấm và các quan sát viên nhân quyền cũng bị đẩy ra khỏi các cuộc xuống đường”. Hu hu chết thật rồi, Hồng Kông sắp toi rồi.
Hồng Kông khác nào đàn cừu cả tin, cho cáo gửi một chân ” một nước hai chế độ”, bây giờ cáo đã quản lý được cái chuồng cừu rồi, đừng hòng mà thoát nhé. Khổ thân đàn cừu tội nghỉệp, đã bảo rồi, phàm là cáo thì đừng có tin, cáo TQ lại càng không. Nó gửi một chân chứ gửi một cái móng chân cũng không, dứt khoát thế, dù nó nói hay ho đến thế nào, có lý ra làm sao cũng không. Không không không không khong không không không không không không không không.. vân vân không. Có thế may ra mới thoát thân.
Trông người mới ngẫm đến ta mà hãi. Đồng chí bốn tốt là bốn chân, 16 chữ vàng thêm 16 chân nữa vị chi là hai chục chân. Vừa rồi ông Hồ Xuân Sơn sang, TQ tòi thêm một chân nữa, đó là cái chân đồng thuận. Rứa là 21 chân cả thảy, quá tam ba bận, ba bảy hăm mốt.. ôi thôi thôi, thậm nguy thậm nguy.
Thế thì đến mồng thất mới cắt được cái lưỡi bò Biển Đông, đòi lại được Hoàng Sa, hu hu.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét