“Sứ quân lịch duyệt hồ hải ắt rõ ai là bậc thanh niên anh hùng thời nay?”. Huyền Đức thưa: “Thời trước cứ bước ra ngõ là gặp anh hùng, thời nay thì hơi bị hiếm. Lưu Bị này mắt thịt không nhận biết được”. Tháo gặng hỏi: “Dù không biết mặt thì cũng phải nghe tiếng chứ?”. Huyền Đức suy nghĩ một lúc rồi kể: “Có doanh nhân trẻ họ Nguyễn gốc gác vốn miệt cao nguyên, sưu tập toàn xe ôtô loại khủng, xài đôla như xài giấy vụn, đốn ngã hàng loạt gái đẹp như lâm tặc phá rừng, có thể gọi là anh hùng chăng?”. Tháo lắc đầu: “ Vất! Hắn nhờ mẹ mà được thế chứ tài cán gì”. Huyền Đức lại nói: “Thế ở miền Tây có chàng tráng sĩ họ Bùi nổi tiếng dũng mãnh, dùng thắt lưng quất tài xế taxi te tua chắc đáng mặt là anh hùng vậy!”. Tháo lắc đầu: “Vất! Y nhờ uy cha và nhờ rượu mà nổi tiếng dũng mãnh đó thôi”. Huyền Đức nói: “Vậy những tay như Rồng Xanh, Thịnh vườn nhãn… uy trấn cả xứ “nai đồng quê” hẳn là đấng anh hùng”. Tháo trợn mắt bảo: “Vất, vất! Lũ du côn lúc nhúc ấy đếm xỉa đến làm gì”. Huyền Đức hỏi: “Vậy tiêu chuẩn anh hùng theo ý ngài phải thế nào?”. Tháo dõng dạc bảo: “Anh hùng thời nay phải là người giỏi chuyên môn, có đảm lược, dám lên tiếng phơi bày sự thật cốt bảo vệ tính mạng cho kẻ khác dẫu có phải bị “đì” hay mất việc, ấy mới đáng mặt anh hùng!”.
Huyền Đức uống liền tù tì ba chén rượu rồi nói: “Lưu Bị này có biết một người đạt các tiêu chuẩn ấy. Đó chính là kỹ sư Lê Văn Tạch, người vừa lên tiếng tố giác hãng Toyota VN bán ra thị trường hàng ngàn xe ôtô mắc lỗi nghiêm trọng có thể gây nguy hiểm tính mạng cho người sử dụng. Anh ta phụ trách công việc kỹ thuật ở hãng này đã tám năm nhưng không vì lợi ích riêng mà nín lặng…”. Tháo tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ: “Thời nay mà lại có người như vậy sao?”. Huyền Đức nhân đó liền tán vào: “Kỹ sư Tạch này xứng danh anh hùng thời nay. Ngài nên trọng thưởng và phong cho anh ta chức vụ tương xứng, ví như làm… lãnh đạo Cục Đăng Kiểm chẳng hạn…”
Tháo nâng chén lên, ngửa cổ hắt rượu vào họng kêu “ót” một tiếng rõ to, đặt chén xuống rồi lắc đầu bảo: “Ta chả tiếc gì nhưng phải chính hãng Toyota VN có đơn gửi lên đề xuất khen thưởng cho kỹ sư Tạch này thì ta mới duyệt được”.
Nghe Tháo nói thế Huyền Đức sửng sốt, đôi đũa đang cầm trên tay bất giác đánh rơi xuống đất.
Huyền Đức uống liền tù tì ba chén rượu rồi nói: “Lưu Bị này có biết một người đạt các tiêu chuẩn ấy. Đó chính là kỹ sư Lê Văn Tạch, người vừa lên tiếng tố giác hãng Toyota VN bán ra thị trường hàng ngàn xe ôtô mắc lỗi nghiêm trọng có thể gây nguy hiểm tính mạng cho người sử dụng. Anh ta phụ trách công việc kỹ thuật ở hãng này đã tám năm nhưng không vì lợi ích riêng mà nín lặng…”. Tháo tỏ vẻ ngạc nhiên cực độ: “Thời nay mà lại có người như vậy sao?”. Huyền Đức nhân đó liền tán vào: “Kỹ sư Tạch này xứng danh anh hùng thời nay. Ngài nên trọng thưởng và phong cho anh ta chức vụ tương xứng, ví như làm… lãnh đạo Cục Đăng Kiểm chẳng hạn…”
Tháo nâng chén lên, ngửa cổ hắt rượu vào họng kêu “ót” một tiếng rõ to, đặt chén xuống rồi lắc đầu bảo: “Ta chả tiếc gì nhưng phải chính hãng Toyota VN có đơn gửi lên đề xuất khen thưởng cho kỹ sư Tạch này thì ta mới duyệt được”.
Nghe Tháo nói thế Huyền Đức sửng sốt, đôi đũa đang cầm trên tay bất giác đánh rơi xuống đất.
Bình Nhất Chỉ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét