Nguyễn Bá Chổi (danlambao) - Vào thời điểm cả nước sôi sục hào khí Diên Hồng trước hành động ngang ngược của Trung Cộng liên tục vi phạm chủ quyền lãnh hải Việt Nam, lại đi dùng cái tựa bài viết đọc nghe ra vẻ tàu tàu hán hán sao ấy; xem bộ không thông.
Chổi rất áy náy, nhưng bí quá; tìm mãi không ra “chùm chữ”... tiếng Việt trong sáng nào ngắn gọn cả, rồi ngẫm nghĩ, trong kho tàng chữ nghĩa của ta vốn có nhiều tiếng gốc China đã bị ta-hoá tức nhập quốc tịch Việt Nam từ lâu lắm, trước cả bà con Minh Hương (1); những chữ gốc China đó không do “ông cố ông cha ta làm ra” nhưng đã mặc nhiên thành của ta rồi vả lại không phải cái gì của kẻ thù cũng xấu.Chẳng hạn đế quốc Mỹ xấu nhưng đồng tiền giấy màu mai mải xanh in hình ông Washington vẫn được nhân dân ta trân quý hơn đồng tiền màu hông hông đỏ đỏ có hình bác Hồ; chẳng hạn sau ngày Đại Thắng Mùa Xuân năm 1975, khi bọn Mỹ Ngụy bị giải phóng quân đánh cho “cút, nhào”, chiến lợi phẩm được bộ đội cụ Hồ ưu tiên thu dọn không phải là vũ khí, nhưng là Ti Vi, tủ lạnh, radio, quạt máy, nồi cơm điện, xe ô tô, xe máy, xe đạp, đồng hồ có người lái hay không người lái có cữa sổ hay không cữa sổ, vân vân và vân vân... made in Mỹ Ngụy và các nước thuộc phe Tư Bản thù địch. Thành thử dùng mấy chữ “Hoạnh Tài Bất Phúc”, Chổi không sợ mang tiếng là ôm vai bá cổ, thân thiện với kẻ cướp, cái tội trời tru đất diệt, cái tội mà đồng bào hiện nay, đặc biệt những ngày này, đang nguyền rủa thậm tệ.
“Hoạnh tài bất phúc” diễn nôm ra là của có được một cách bất chính chẳng bao giờ làm chi ra hồn. Tây-- lại Tây nữa -- cũng có câu, “Bien mal acquis ne profite jamais”, với lời giải nghĩa y chang Việt Nam mình,”On ne tire aucun avantage d’une possession ou d’un privilège obtenu par malhonnêteté.”
Của bất chính nói chung chẳng bao giờ làm chi ra ra hồn. “Ra hồn” đây là ra điều đàng hoàng, tốt đẹp, có ích, hoặc ít ra là tệ lắm cũng chẳng hại ai. Nhưng có thứ “của bất chính” chẳng những không làm chi ra hồn, nhưng ngược lại nó gieo bao điều kinh hồn cho cả một dân tộc; bao chuyện kinh thiên cụ địa cho cả một đất nước. Đó là thứ hoạnh tài “chính quyền” do cướp được mà có.
“Cướp chính quyền”. Xưa nay trong lịch sử loài người từ Đông sang Tây, Bắc xuống Nam, từ cổ chí kim, người ta chỉ nghe đến việc “Giành chính quyền; lấy lại chính quyền; thay đổi chính quyền; lật đổ chính quyền; làm cách mạng; đảo chánh; chỉnh lý; biểu dương lực lượng; giải phóng; coup d’état v.v...” chứ không ai gọi là “cướp chính quyền” cả. Cho đến khi ..( à hèm, xem trước ngó sau cái đã)... có “Đảng quang vinh muôn năm” (2).
Khi, một chính quyền -- diễn đạt theo một cách nôm na khác, là cái quyền cai trị dân của một nước-- không do dân bầu ra, cũng chẳng được vua tự nguyện trao lại một cách đường đường chính chính, nhưng do cướp được trên tay kẻ khác, là một thứ “hoạnh tài” không những “bất phúc”, mà là vô phúc, đại vô phúc, đại bất hạnh trút trên đầu trên cổ con dân của một quốc gia.
Chính quyền trong tay nhà nước gọi là CHXHCNVN hiện nay là một thứ đại “hoạnh tài” mà 90 triệu người dân Việt chịu trận mấy chục năm nào phải cái chịu đựng cái của nợ “hoạnh tài” không vay mà có ấy, ngày đó dân Việt tôi, nước Việt tôi còn phải chịu bao điều vô phúc, bao nhiêu bất hạnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét