Kami
-
Sự kiện tàu thăm dò dầu khí Bình Minh 2 của Việt Nam, hôm thứ sáu ngày25/5/2011 khi đang thực hiện hoạt động thăm dò tại lô 148 thì bị 3 tàu Hải giám Trung Quốc áp sát và cắt đứt dây cáp dầu khí, làm hư hại một số thiết bị của tàu này đang là đề tài nóng bỏng, đã khiến dư luận người Việt trong và ngoài nước vô cùng bức xúc và bất bình. Theo Thông tấn xã Việt Nam cho biết, vụ việc nói trên xảy ra tại khu vực lô 148 ngoài khơi bờ biển Nha Trang, cách mũi Đại Lãnh (Phú Yên) khoảng 120 hải lý, tức là nằm hoàn toàn trong vùng lãnh hải thuộc chủ quyền Việt Nam.
-
Sự kiện tàu thăm dò dầu khí Bình Minh 2 của Việt Nam, hôm thứ sáu ngày25/5/2011 khi đang thực hiện hoạt động thăm dò tại lô 148 thì bị 3 tàu Hải giám Trung Quốc áp sát và cắt đứt dây cáp dầu khí, làm hư hại một số thiết bị của tàu này đang là đề tài nóng bỏng, đã khiến dư luận người Việt trong và ngoài nước vô cùng bức xúc và bất bình. Theo Thông tấn xã Việt Nam cho biết, vụ việc nói trên xảy ra tại khu vực lô 148 ngoài khơi bờ biển Nha Trang, cách mũi Đại Lãnh (Phú Yên) khoảng 120 hải lý, tức là nằm hoàn toàn trong vùng lãnh hải thuộc chủ quyền Việt Nam.
Không nói, hẳn ai trong số chúng ta cũng biết, người Việt Nam ở trong và ngoài nước từ lâu nay vốn không ưa gì Trung Quốc và nói đúng ra là họ rất bất bình trước việc Trung Quốc thường xuyên bức hiếp, bắt giữ hòng đòi tiến phạt đối với ngư dân Việt Nam đang đánh cá trên Biển Đông thuộc lãnh hải của Việt Nam. Nhưng trước những hành động ngang ngược như vậy, thì chính quyền Hà nội chỉ có các phản ứng hết sức yếu ớt, đỏ lỗi cho tàu lạ mà không dám nêu rõ là tàu của quốc gia nào? Trong khi ai, ai cũng biết từ lạ đó là nói đến quốc gia nào, do vậy nên sự bất bình của dân chúng không chỉ cho riêng phía Trung Quốc, mà họ còn bất bình với sự hèn nhát cuả chính quyền Việt nam trong việc bảo vệ chủ quyền của mình.
Về sự im lặng khó hiểu của mấy tờ báo lớn trong nước
Hôm vừa rồi, khi tôi có nói chuyện với một vị đàn anh, vốn đang là một Tổng Biên tập một tờ báo khá có tiếng ở trong nước. Khi trả lời câu hỏi của tôi về sự đánh giá về tình hình dư luận xã hội và phản ứng của dân chúng về sự kiện Trung quốc ngang ngược xâm phạm lãnh hải của Việt nam vừa qua thế nào? Anh cho biết, báo chí lần này cũng được phản ứng nhiều, nhưng đáng tiếc những tờ lớn (mà ít người đọc) thì chưa thấy nói gì (hay có nói xong chỉ một chút là kéo xuống hết), nên không biết chủ trương của lãnh đạo sẽ ra sao? Nghe xong nghĩ cũng buồn cười, đúng là bậc đàn anh, khéo ăn khéo nói. Cái loại báo lớn mà ít người đọc thì ai mà không biết là tờ báo gì, tiếng nói của ai. Sao anh không nói toẹt ra cho xong, cho mọi người biết đó là:
Trang điện tử Đảng CSVN nín lặng không đưa tin “bạn vàng” Trung Quốc gây hấn?
- Báo Nhân dân – Cơ quan Trung ương của đảng CSVN – Tiếng nói của Đảng, Nhà nước và Nhân dân Việt nam.
- Báo Quân Đội Nhân dân – Cơ quan của Quân uỷ Trung ương và Bộ Quốc phòng – Tiếng nói của lực lượng vũ trang và Nhân dân Việt nam.
- Báo điện tử Đảng Cộng sản Việt nam – Cơ quan lý luận và chính trị của Đảng CSVN
Nếu như những tờ báo nêu trên chỉ là tiếng nói và đại diện cho các tổ chức X,Y,Z… thì cũng chẳng có ai rỗi hơi mà nhắc đến họ, nhưng họ lại tự nhận là tiếng nói của Lực lượng vũ trang, của Nhân dân Việt nam, mà thấy im thin thít, sau 4 ngày xảy ra sự kiện nghiêm trọng như vậy, mà không hề lên tiếng một cách công khai, mạnh mẽ trước việc chủ quyền lãnh thổ của Tổ quốc Việt nam bị xâm phạm. Không hiểu cái thứ lực lượng vũ trang và nhân dân mà mấy tờ báo nói trên nhân danh là lực luợng vũ trang nào, Nhân dân quốc gia nào vậy? Trung Quốc hay Việt Nam?
Mãi tới chiều ngày 29/5/2011, mới thấy mấy tờ báo trên bắt đầu đề cập tới, chắc họ cũng hiểu người dân Việt nam đang nghĩ gì về cái gọi là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã hội, về cái tổ chức Quân đội Nhân dân mà chức năng chính là có nhiệm vụ bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ quốc gia. Khi mà trong bối cảnh dư luận xã hội trong nước, khi đa số người dân đã và đang đặt các câu hỏi khác nhau liên quan tới việc nội tình không mấy bình thường, đó là vấn đề lạm phát phi mã, kết quả bầu cử vừa qua đã không bình thường như xưa, v.v… Vậy mà khi vụ 3 tàu Hải giám của Trung quốc ngang nhiên cắt cáp của tàu thăm dó Bình Minh 2 xảy ra trong vùng biển thuộc chủ quyền của Việt nam, thì ba trang báo quan trọng hàng đầu, đó là Báo Nhân dân, Báo điện tử Đảng CSVN, Báo Quân đội Nhân dân trong mấy ngày qua lại ở trong tình trạng im lặng đáng sợ, lúng túng, dè dặt trước những tin tức nghiêm trọng ảnh hưởng tới sự toàn vẹn lãnh thổ quốc gia.
Trang báo Quân đội Nhân dân bị hacked hồi 6h30′ ngày 02/6/2011
Trên mặt trận truyền thông thì như thế, còn thực tế thì cũng không kém. Hãy nghe mộtngười trực tiếp làm việc, là nhân chứng trên tàu Bình Minh 2 đã nói về suy nghĩ và cảm xúc của họ khi xảy ra sự vụ ngày 26/5/2011, khi tàu Bình Minh 2 bị tàu Hải giám cắt cáp (trích) : “Đầu tiên nó xông thằng vào cáp ngay chỗ gần đuôi cáp. Nhưng em đã cho cáp xuống 15m thay vì 8m như bình thường, nó không cắt được. Ngay lập tức nó quay đầu đi thằng về tàu mẹ với tốc độ tới gần 30 knots trong khi tốc độ tàu mẹ chỉ là gần 5 knots (do đang kéo cáp). Chạy sao thoát, các tàu bảo vệ thực ra là tàu hải quân giả dạng tàu bảo vệ đi kèm tàu em, nhưng chỉ có thể phi thẳng vào nó khi nó đã đến rất gần tàu mẹ rồi. Các anh ấy nói chưa có lệnh từ Bộ chính trị, chưa dám bắn, dù tức vãi cứt ra rồi. Chúng nó cắt cáp ngay chỗ cách tàu 1km. Chứ không phải 3km như báo nói.“
Không hiểu vì sao, Việt nam là một quốc gia độc lập, có chủ quyền mà Chính quyền nhà nước dưới sự lãnh đạo của đảng CSVN lại tỏ ra hèn nhát một cách kỳ lạ như vậy? Nhiều người cho rằng hay là do đã có các thoả thuận ngấm ngầm bất lợi cho phía Việt nam, giữa hai Đảng, hai Nhà nước Việt Nam và Trung quốc trong vấn đề lãnh thổ trên bộ và trên biển. Mãi cho tới sáng ngày 02/6/2011, thì khi trang điện tử của Báo Quân đội Nhân dân bị hacked, thì người ta phần nào mới hiểu lý do vì sao? Vì đó là sự vi phạm thoả thuận giữa hai đảng và hai chính quyền nhà nước Việt nam và Trung Quốc.
Nhưng, những lý do hoàn toàn không phải chỉ đơn giản như thế, mà theo nguồn tin đáng tin cậy xin được dấu tên cho biết, vấn đề là ở chỗ Bộ Chính trị nhận định rằng, nếu có xảy ra chiến tranh với Trung quốc vào thời điểm vô cùng nhạy cảm này thì lòng dân sẽ không theo và không ủng hộ chính quyền như các cuộc chiến đã từng xảy ra mấy chục nămtrước đây. Lòng dân bây giờ và lúc trước đã không còn như cũ, khi họ coi chính quyền hiện tại là kẻ nội thù, lũ bán nước “Hèn với giặc, ác với dân” sẽ phải bị tiêu diệt trước, giặc ngoại xâm chỉ là vấn đề thứ hai, đối với một dân tộc anh hùng như Việt nam thì việc giải quyết vấn đề giặc ngoại xâm sẽ không khó. Mất lòng dân chỉ với lý do đơn giản, khi mà Đảng CSVN và chính quyền của họ đã cướp hết mọi thứ của nhân dân, đúng như có người đã phải thốt lên “Người dân Việt Nam chúng ta có còn cái quái gì nữa đâu, các bạn???“. Ngay cả đến bao nhiêu công lao, sức người, sức của, của nhân dân, của hàng trăm ngàn gia đình, của hàng triệu những người lính ngã xuống và đổ máu trong các cụôc chiến tranh vừa qua, bây giờ đều được coi là công lao của Đảng CSVN.
Những bài học lịch sử của dân tộc Việt nam đã cho thấy, khi xã hội rối ren, quan tham, lại nhũng, sự bất công và thiếu công bằng ngày càng gia tăng, cộng với khoảng cách giàu nghèo giữa các kẻ đầy tớ của dân và các chủ nhân ông của đất nước ngày càng lớn… Đó là khi lòng dân bất an, không ủng hộ chính quỳên thì cái gì sẽ xảy ra chắc hẳn ai cũng biết, nhất là ngày nay trong một thế giới mở của truyền thông.
Gỉai quyết theo cách nào?
Qua sự kiện này cho thấy, phía Trung quốc, bất chấp luật pháp Quốc tế họ đã cố tình có những hành động khiêu khích các quốc gia có quyền lợi và chủ quyền trên Biển Đông. Thông qua các habnhf động ra lệnh cấm đánh bắt, đuổi bắt, tịch thu ngư cụ, phương tiện của ngư dân và gần đây là đuổi bắn các tàu cá, với âm mưu thiết lập chủ quyền của họ trên cái gọi là “Đường lưỡi Bò” do họ tự khẳng định. Hành động này khiến cho không ít người cảm thấy thất vọng trước sự bất lực của chính quỳên nhà nước Việt nam trong việc sử sự các vụ việc có liên quan.
Nhiều người thì cho rằng, cứ liều chết đánh cho nó một phen cho ngã ngũ kiểu lấy lửa chữa lửa, mà họ quên rằng tiềm lực qúôc phòng của Hải quân Việt nam so với Hải quân Trung quốc thì cũng ví như thuyền thúng, thuyền nan so với tàu chiến. Có người cho rằng giải quyết theo cách
thương thảo giải quyết bất đồng, “Lấy nước chữa lửa”, thông qua việc lãnh đạo cấp cao hai bên ngồi lại thảo luận nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm cũng được và lấy việc thương thảo kiên trì để giải quyết bất đồng. Nhưng kỳ thực cách này có người cho là cách “trùm chăn chữa lửa” (“Đóng cửa bảo nhau”), tức là bị nó đốt đến đít rồi, mà lại đi trùm chăn ngồi cùng với nó để bàn bạc.
thương thảo giải quyết bất đồng, “Lấy nước chữa lửa”, thông qua việc lãnh đạo cấp cao hai bên ngồi lại thảo luận nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm cũng được và lấy việc thương thảo kiên trì để giải quyết bất đồng. Nhưng kỳ thực cách này có người cho là cách “trùm chăn chữa lửa” (“Đóng cửa bảo nhau”), tức là bị nó đốt đến đít rồi, mà lại đi trùm chăn ngồi cùng với nó để bàn bạc.
Tóm lại, nếu như chúng ta oánh họ mọt trận sinh tử thì hoá ra mắc mưu thế lực thù địch nào đó, khi ấy mình cũng chết, họ cũng bị thương. Nhưng cái quan trọng là cái tàn tích còn rơi rớt của chế độ độc tài cộng sản ở Việt nam và Trung quốc mà đảng và bác Hồ theo đuổi bấy lâu nay cũng tiêu tan. Ngược lại nếu như ta mà bàn với họ thì trước sau Biển Đông của Việt nam cũng trở thành ao nhà của họ, nghĩ là ta cũng mất.
Vậy nên ứng xử theo cách nào cho mười phân vẹn mười?
Bài học của con Khỉ
Sự việc này làm người ta liên tưởng tới một câu chuyện ở xứ An nam thế kỷ trước, không biết có đúng hay không? Chuyện rằng: Nhà Bờm có được miếng đất hương hoả và cái ao, nhưng cha của Bờm kết bạn với gã hàng xóm mất dạy. Từ đó cha của Bờm ta sinh ra mê chơi bời, gái gú, khi cần tiền lén đem cầm cho nhà gã hàng xóm là lão Tư Tốt, một phần đất và một phần cái ao, nhưng dấu giếm không cho ai biết. Đến một hôm vợ con đi thuyền trên cái ao (tưởng là) của nhà mình, thì bị con cháu nhà gã Tư Tốt “tẩn” cho một trận. Nhưng Bờm vì biết chuyện thoả thuận cũ, nên giả bộ im thin thít không dám ho he, lại bảo với vợ con là bị thằng hàng xóm ăn cướp và xui chúng chửi. Vợ con Bờm tưởng thật thi nhau chửi, lại còn định kéo nhau đến đòi miếng đất lại. Tới khi ấy, gã Tư Tốt mới mang cái Công hàm của cha Bờm đã ký đồng ý cho gã, thì khi ấy vợ con, họ hàng mới ngã ngửa, biết sự thật là cha Bờm đã lén đem cầm cố từ năm 1959.
Vợ con và họ hàng nhà Bờm ức lắm, mang chuyện nhà đi hỏi người già trong làng để tìm cách đòi lại phần đất và ao hương hoả đã bị mất. Nghe chuyện xong, cụ già không bày cách mà chỉ kể cho họ nghe câu chuyện của con Khỉ, khi đi ăn cắp hạt đậu của người trong cái hũ có miệng hẹp. Khi Khỉ ta thò tay vào hũ được, nhưng nắm vốc hạt đậu thì rút tay thì không ra, vì nắm tay có hạt đậu sẽ to hơn. Nhưng bởi vốn là Khỉ, nên tham và ngu, Khỉ cứ nắm hạt đậu trong tay cho tới khi chủ nhà về và bị chủ nhà tóm sống. Nghe chuyện xong, vợ con, họ hàng nhà Bờm chả hiểu nghĩa chuyện là gì, ngơ ngác nhìn nhau, vì nghĩ chuyện của Khỉ thì liên quan gì? Khi ấy cụ già mới bảo, con Khỉ nó chỉ cần bỏ nắm hạt đậu trong tay ra là nó thoát, chuyện nhà Bờm cũng vậy, cứ học con Khỉ mà làm là ổn. Nói xong cụ già đứng dậy và đi vào nhà trong.
Ngẫm và nghĩ mới thấy cụ già kia nói đúng thật, giá như những người lãnh đạo quốc gia xứ mình chỉ cần thay đổi cách nghĩ, biết coi những hạt đậu trong cái hũ mà con Khỉ đã thò tay vào không rút ra được. Nó là cái Chủ nghĩa Marx- Lênin, là cái tinh thần quốc tế vô sản, là cái 4 tốt và cái 16 chữ vàng mà đảng CSVN vẫn cứ đang kiên định nắm chặt, khi tay còn trong hũ nên rút không ra. Chỉ có cách duy nhất là nếu như họ dũng cảm, buông tay, vứt những cái đó để lại trong hũ thì là thoát.
Ước gì các đỉnh cao trí tuệ của chúng ta, họ khôn hơn con Khỉ kia một chút thì hay biết mấy!
Ngày 03/6/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét