Thứ Hai, 13 tháng 6, 2011

Biểu tình 12/6

Mr.Do 

 

Về lòng tin vào con người


(Entry này, như một lời xin lỗi, tới những ai tôi từng e dè.)
**
Nhiều ngày trước, cuộc tuần hành mới chỉ là những câu rao trên Facebook, những tin nhắn qua Yahoo! MSG, hay những cái "tuýt" nho nhỏ trên Twitter. Những người bạn "ảo" của tôi, chưa gặp mặt bao giờ, chỉ biết nhau qua "bí danh" trên mạng, đã nhanh chóng tiếp sức truyền đi thông điệp tuần hành vào ngày chủ nhật.

Và cũng rất nhanh, những sáng kiến đã được đưa ra.
Tôi nhớ có một chàng trai trẻ xung phong in áo, khi tôi hỏi đặt hàng, cậu ấy nói "với Mít Tờ Đỗ thì em biếu không". Hehehehe, tôi lêu bêu rứa mà uy tín hè. Rất chi là cảm động nhá.
Mấy hôm sau nữa, khi không khí đang sôi sùng sục - bất chấp có những thông tin trái chiều - bạn trẻ ấy nhắn đưa áo cho tôi vào chập tối thứ bảy. "Em ghé tới rồi đi liền. Cũng cần cẩn thận", cậu ấy bảo. Tôi okie ngay, nhưng sau quả gật đầu đó, phải nói là lòng cũng gợn chút lăn tăn.
Một người không quen biết gì đưa một gói áo cho mình, giữa lúc trời nhá nhem tối. Nếu như trong đó không chỉ có áo mà còn một thứ gì khác thì sao? Một cái bẫy nào đó chẳng hạn. Nhưng rốt cuộc, mình tự nhủ: nếu ngay cả lòng tin vào con người mà mình cũng đánh mất nữa, thì cuộc sống còn ý nghĩa quái gì nữa. Đến đây thì tôi thở phào, cực kỳ vô tư lự nhé.
Và rồi buổi hoàng hôn ấy cũng tới, tôi đã gặp bạn ấy, nói chuyện một vài câu, bắt tay rồi vội vã chia tay. Hẹn buổi sáng hôm sau trước cổng sứ quán Trung Quốc.
**
Tôi nhớ, một buổi tối cận ngày N, một cái nick lạ hoắc tự dưng nhảy vào Yahoo! MSG của tôi.
A (6/2/2011 3:18:30 PM): anh Hùng ơi, làm sao kiếm được mấy cái áo thun có chữ Trường Sa - Hoàng Sa của Việt Nam vậy anh?
Mr. Do (6/2/2011 3:18:03 PM): hehehe, ai vậy?
A (6/2/2011 3:19:09 PM): em là một friend anh trên FB; chưa gặp anh lần nào
Mr. Do (6/2/2011 3:18:38 PM): hêhhe. Thực sự thì anh cũng ko biết kiếm đâu. hehe, nói chung cứ làm một cái tờ khẩu hiệu hoành tráng là ngon rồi.
A (6/2/2011 3:19:54 PM): sáng CN em với mấy thằng bạn rủ nhau ra đó ủng hộ; anh làm bên báo TN ko sợ bị rắc rối sao? em thì ko liên quan gì nên ko lo
Mr. Do (6/2/2011 3:20:05 PM): có làm gì đâu mà rắc rối! hehehehe. mình nghĩ mình làm đúng với lương tâm thì cứ làm
A (6/2/2011 3:20:14 PM): em cũng nghĩ vậy
Mr. Do (6/2/2011 3:20:26 PM): nếu sợ rắc rối với cơ quan hoặc chính quyền hay đại loại thế, thì mình lại phải sống trái với niềm tin của mình sao...
A (6/2/2011 3:20:46 PM): đúng rồi
Mr. Do (6/2/2011 3:21:05 PM): thế nên mình thấy việc phải thì cứ làm, miễn là đừng có làm gì phạm pháp là ổn
A (6/2/2011 3:21:11 PM): e thấy mình chả nghe theo ai hay phe phái nào; chỉ là thể hiện lòng yêu nước thôi
Mr. Do (6/2/2011 3:21:35 PM): anh cũng nghĩ thế; giống một công dân bình thường, thấy chuyện cần lên tiếng thì lên tiếng
A (6/2/2011 3:22:06 PM): kỳ này bọn Tàu nó càng lấn tới nóng máu thiệt
Mr. Do (6/2/2011 3:23:14 PM): ừ; quá lấn tới luôn
A (6/2/2011 3:23:17 PM): ngày nào em cũng đi ngang sứ quán; cứ muốn ném cái gì đó vào
Mr. Do (6/2/2011 3:24:15 PM): hahahahaha (đây gọi là bạo lực cách mạng hử?! - câu này mình thêm vào sau)
....
Mr. Do (6/2/2011 3:24:24 PM): thực ra anh ko quan trọng nhiều hay ít; một mình anh anh cũng ra; phản đối xong rồi về
A (6/2/2011 3:24:56 PM): em cũng vậy; phản đối xong em đi đá bóng
Mr. Do (6/2/2011 3:25:33 PM): ừ, có lẽ xong anh dẫn con đi chơi, rồi chiều có khi nhậu cũng nên. nhưng chắc chắn buổi sáng phải đứng ở đó; lên tiếng, giơ cao khẩu hiệu
A(6/2/2011 3:26:04 PM): okie, hi vọng bữa đó gặp anh
Mr. Do (6/2/2011 3:28:54 PM): okie; vậy nhé. anh làm việc chút đã. hẹn gặp sáng chủ nhật
A (6/2/2011 3:29:13 PM): okie anh, nice day nhé; hẹn anh sáng CN...

Thú thực là ban đầu tôi cũng còn có chút ngần ngại, nhưng rốt cuộc, cũng như với cái chàng thanh niên tặng áo, tôi đã xua đi được mớ lăn tăn trong đầu. Giữa cái thế giới này, vô chừng, có những con người tôi chưa từng biết mặt, sẵn sàng chia sẻ những mối quan tâm với tôi. Vì họ và tôi có điểm chung, thế thôi. Tại sao lại để cho lòng nghi kỵ làm bức tường ngăn cách?
***
Buổi sáng hôm ấy, rất vui, tôi đã được gặp lại họ. Họ đã đi suốt cuộc hành trình, từ sáng sớm đến trưa.

***
Tôi nhập cuộc lúc khoảng 8 giờ, khi mới có một nhóm nhỏ ở bên hông góc giữa sứ quán Trung Quốc và Thành Đoàn (chỗ ngày xưa bác Điếu Cày đứng, hehehehehe), lúc này ông Mẫm đang đứng trước đoàn biểu tình nói gì đó. Tôi lôi câu khẩu hiệu tiếng Việt - Bồ Đào Nha kèm cái lưỡi bò bị cắt ra giơ lên "hãy đập tan...", còn một mớ biểu ngữ tiếng Việt, Đức, Anh... tôi đưa cho mấy người bên cạnh, sau không thấy đâu hết nữa, hình như... đưa nhầm địa chỉ.
Tôi nhớ, vào đầu cuộc biểu tình, khi mọi người vừa băng đường sang nhà văn hóa Thanh Niên để đi vòng qua NTMKhai, phía đối diện với lãnh sứ quán, tôi gặp ông Hồ Cương Quyết. Tôi bắt tay và hoan hô ông Tây Việt Nam. Một chặp thì có một ông già già tới kéo ông Quyết đi. Tôi hỏi nhỏ: "Cái ông kia là bạn của bác hay công an vậy?". Ông nói: "Công an đâu. Bạn chiến đấu xưa của bác đấy." Tôi an mười cái tâm nhé.
Tới khi sang bên kia đường, lúc này lực lượng đã rất đông. Chợt có bạn gái đang hét hò rất sung hỏi tôi: "Ơ, anh trông quen quen." Tôi cười, hỏi lại: "Chị ở đâu?". Cô ấy liền rụt đi liền. Lúc này tôi mới giật mình trước câu hỏi hớ hênh. Giữa lúc mọi người đang cảnh giác thì tôi lại hỏi về nhân thân. Hehehehehe. Một kinh nghiệm nhá.
Vào cuối cuộc biểu tình, khi mọi người bị chặn lại ở đường NTMKhai, không băng qua phía sứ quán được nữa, thấy đám đông bắt đầu tản dần, tôi mới nảy ra “sáng kiến”: "Hay là hô khẩu hiệu xong rồi giải tán khi đang còn đông, kiểu cầu thủ từ giã sân cỏ lúc đang đỉnh cao phong độ, thì hình ảnh sẽ đẹp hơn. Chứ để cho biểu tình teo dần, teo dần thì hình ảnh sẽ không ép phê nữa". Tôi mới mở miệng nói chưa hết câu thì bị một bác chỉ vào mặt: "Ông là công an chìm". Bác bên cạnh cũng hùa theo: "Anh này nói đúng đấy. Ông là công an chìm". Tôi ngao ngán. Nhưng rồi bực quá, nên vặc lại: "Người Việt mình mà nghi kỵ lẫn nhau tùm lum, thế thì làm sao đánh Tàu được nữa." Nói xong, tôi thấy tinh thần mọi người đang quá sung, dù không còn đông đúc nữa, thế nên tôi không tiếp tục với "sáng kiến" ban nãy. Một kinh nghiệm nữa nhé.
Chặp sau, lên trên vỉa hè, gặp bác Đinh Kim Phúc, bắt tay bắt chân, đột nhiên bác Phúc cũng nói cái ý tưởng như tôi ban nãy. Tôi mới nói khó lắm, dễ bị người ta chụp một quả mũ to tướng lên đầu lắm. Bác Phúc bảo: "Nếu anh xưng danh xong rồi nói với mọi người được không". Tôi bảo: "Anh uy tín có thể được, nhưng cũng hên xui à. Hay cho mọi người chiến đấu thêm chút nữa đi". Hehehehe.
****
Xuyên suốt cuộc tuần hành rất đẹp của ngày hôm qua, tôi thấy cái không khí nghi kỵ cứ âm âm ỉ ỉ. Mọi người đều không biết người đứng cạnh mình là ai, nên hay có tâm lý cảnh giác.
Cái này cũng xuất phát từ môi trường. Nơi mà biểu tình - ngay cả biểu tình ái quốc - là một phạm trù nhạy cảm, thậm chí cấm kỵ thì người ta cứ luôn phải cảnh giác cho chắc ăn. Ngẫm mà rầu. Người biểu tình cảnh giác với nhau. Người biểu tình cảnh giác với chính quyền. Và chính quyền cũng cực kỳ cảnh giác với người biểu tình - thậm chí sợ rằng "họ có động cơ khác", "biến tướng"...
****
Ngay trước cuộc biểu tình hôm 5.6 ở TP.HCM và Hà Nội, tại Úc, các sinh viên Việt Nam, chỉ vài chục người thôi, đã tổ chức một cuộc biểu tình nho nhỏ trước cơ quan ngoại giao Trung Quốc. Họ đã tới đó, đứng trật tự, truyền xong thông điệp của mình rồi về, không quên cảm ơn các vị cảnh sát Úc đã nhọc công canh chừng.
Khác xa nhỉ!
Biết bao giờ đi biểu tình mới là chuyện bình thường ở xứ ta, để những người yêu nước không phải cảnh giác cao độ, với nhau và với chính quyền?
Nhỉ!?

 

Về niềm tin vào chính mình

 

Lúc đó đã rất trưa. Mọi người đã đi bộ hơn 2 tiếng. Nhưng không ai mệt cả*. Ai cũng hừng hực khí thế.
Đoàn người đi dọc đường Lê Duẩn, theo hướng từ dinh Thống Nhất về Thảo Cầm Viên. Tôi đi sau một anh chàng mập mạp, khoác cờ.
Chợt một nhóm người, hai nhóm người, rồi ba nhóm người dừng lại, quay những khẩu hiệu phản đối Trung Quốc, khẩu hiệu ca tụng hòa bình vào phía lãnh sứ quán Mỹ.
Chàng mập mập trước mặt tôi thét lớn: "Kìa các bạn, sao lại cầu cạnh người nước ngoài. Chúng ta hôm nay đến đây là để thể hiện sức mạnh của mình, thể hiện quyết tâm của mình. Chúng ta phải tin vào chúng ta chứ. Sao lại đi cầu cạnh người ngoài!".
Tôi nghe lời chàng trai mà rưng rưng và rạo rực.
Rưng rưng vì xúc động.Liên kết
Rạo rực vì vui.
Tôi quên hết mệt nhọc, tiếp tục dấn bước.
Hãy luôn tin vào chính mình - lời chàng trai đã soi rọi cho tôi một chân lý.
Từ đó tới cuối cuộc hành trình - của ngày 5.6 không thể quên ấy - tôi không gặp lại chàng trai trẻ ấy nữa.
Nhưng lời anh ta đã tiếp thêm niềm tin để tôi lại sẽ xuống đường vào chủ nhật tuần kế tiếp - sau khi Trung Quốc tiếp tục gây hấn.

* Trừ tôi, vì chưa ăn sáng, lại tráng ruột bằng một ly cà phê sữa ở quán Napoly (tôi gọi sữa mà cô phục vụ lại bưng ra cà phê sữa).

(Đây là truyện Hậu Chí Phèo tớ sáng tác hồi năm 2007, sau những ngày phản đối Tam Sa. Sau ngày 12.6 năm nay, đột nhiên tớ nhớ lại, bới lên treo đây chơi. Thật là buồn khi phải tái bản nó.)


 Về một chính quyền thiếu tự tin

Gã không bao giờ dám tin vào người yêu của mình.
Gã luôn nghi ngờ cô, dù cô luôn hết mình với gã.
Lòng gã cứ nơm nớp lo sợ rằng rồi một lúc nào đấy, cô sẽ thay lòng đổi dạ.
Khi cô nói yêu gã, gã cảnh giác. Khi cô trách cứ gã, gã sa sầm mặt mày.
Trong cơn hoang mang, gã đã xúc phạm cô ghê gớm. Gã tát vào mặt cô, khi cô đang cố lên tiếng bảo vệ gã trước sự xấc láo của thằng sếp bụng bự. Cô đau ngất, nhưng vẫn chịu đựng, tự nhủ rằng gã đánh cô cũng chỉ vì đại cuộc - giữ cho gia đình yên ấm.
***
Cô đã chịu đựng, đã tha thứ cho gã không biết bao nhiêu lần mà kể. Nhưng cô càng tha thứ, gã càng trì trệ.
Cho đến một ngày, cô đâm căm thù gã.
***
Đánh mất lòng tin vào con người chính là biểu hiện của niềm tin vào chính mình sụp đổ - hay là không có sự tự tin.
Và khi mà bạn không còn niềm tin vào người khác, thì mong gì sẽ nhận được điều đó từ phía họ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét