Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

VÂNG, “BIỂU TÌNH… MUỐN KHÓC”

DƯƠNG TỬ


Anh Nguyễn Trọng Tạo thân mến!
Vừa đọc bài viết “BIỂU TÌNH… MUỐN KHÓC” của anh xong, xúc động quá nên tôi viết luôn 1 bài tâm tư… nhỏ nhoi gửi về anh và nhờ anh chuyển đến bạn đọc giùm… Cám ơn anh nhiều. Chúc anh vui khỏe và mang nhiều nguồn cảm hứng đến với độc giả qua nhạc, thơ và cả bầu máu nóng với Tổ quốc!
*
Tôi đã từng có suy nghĩ: hay ta thử vận động anh em bạn bè cùng nhau viết biểu ngữ, mang cờ Tổ quốc tập trung trước cổng đại sứ quán Trung quốc tại thủ đô Mátxcơva để phản đối những hành động gây hấn thiếu thiện chí của chính phủ Trung quốc đối với nước ta? Để cùng hòa nhịp đập với bà con trong nước cũng như ở hải ngoại: Anh, Mĩ, Pháp, Đức, Nhật, Úc, Séc… đang đấu tranh?
Cũng đã ướm hỏi một vài người bạn thân, người tỏ vẻ đồng tình, kẻ so vai rụt cổ… làm tôi thất vọng và… buồn!

Hôm nay đọc bài viết của anh Nguyễn Trọng Tạo: “Biểu tình… muốn khóc” khiến tôi phải cầm bút viết lên vài dòng tâm tư.
Tôi đã nghẹn ngào và thực sự bức xúc khi thấy phong trào đấu tranh hết sức ôn hòa vì lòng yêu nước của nhân dân ta bị chính quyền không đồng tình ủng hộ như trường hợp xảy ra ở Sài gòn hôm 12 và 19/6 vừa qua. Hay bị phong tỏa o bế như ở thành phố Vinh, Đà nẵng… cũng vào những ngày đó, khiến bà con không thể hiện được hành động yêu nước chính đáng của mình!
(Đấy là chưa nói tới việc nghĩ lại năm 2007, phong trào đấu tranh ôn hòa của nhân dân khi phản đối Trung quốc xâm phạm Trường sa, Hoàng sa đã không được chính quyền ta ủng hộ, lại bị công an đàn áp mạnh tay?)
Càng xúc động hơn khi thấy ở Hà nội khí thế đấu tranh mạnh mẽ được nhân lên, khi chính quyền có vẻ “nhẹ tay” hơn. Không biết chủ nhật 26/6 bà con ta sẽ như thế nào? Và bây giờ ở nơi xa Tổ quốc hàng chục ngàn dặm chúng tôi rất háo hức theo dõi tin tức từ trong nước biểu tình ôn hòa qua hệ thống báo mạng “lề trái”! (Bởi vào trang mạng chính thống “lề phải” thì “nghèo” tin tức về những sự kiện trọng đại này quá?!)
Vâng, “Biểu tình…muốn khóc”!
Người Việt nam tại Nga bao năm nay nổi tiếng vì sự ngoan ngoãn chí thú học hành, làm ăn và lo làm giàu. Cũng phải thông cảm cho họ. Như nhiều báo cáo của  đại sứ quán VN tại Nga gửi về nước mà chúng tôi tình cờ biết được: Người Việt nam tại Nga không có những hoạt động chính trị khác với chủ trương đường lối của Đảng và Nhà nước! Vậy là ôkê. Thôi thì biết vậy?
Cho nên cái anh “tôi” chớ có đem sức muỗi ra mà chọi lại với trâu nhé! Có lòng yêu nước nhiều như biển cả cũng chỉ nên ngậm sâu ở trong lòng thôi. Và cứ lặng lẽ mà theo dõi tin tức ở quê nhà. Thậm chí nhiều khi ngồi với nhau trà dư tửu hậu tranh cãi sùi bọt mép nhưng cũng chỉ mạnh mồm với nhau ở đây còn bảo nhau nếu về phép ở Việt nam thì chớ có dại mà phun ra ngoài quán xá mà hộ chiếu bị tịch thu đấy, lơ tơ mơ còn ngồi đếm… kiến!
Nhưng, nói thì nói vậy, nhưng trong lòng chúng tôi lại nghĩ khác. Là con dân nước Việt không thể nào thờ ơ với sự an nguy của Tổ quốc khi bị đe dọa. Hơn nữa là những người đã vào sinh ra tử với bom đạn những năm tháng máu lửa của một thời chiến tranh ác liệt… chúng tôi không thể đành lòng ngồi yên mà nhìn cảnh quê hương bà con ngày đêm chịu những cảnh bất công vì sự “nọ kia”… hay Tổ quốc đang bị dòm ngó từ cái “anh chàng hàng xóm khổng lồ xấu tính” phương Bắc!
Vâng, “Biểu tình…muốn khóc”!
Hôm nay nhờ trang website: “nguyentrongtao.org” của nhà thơ và là nhạc sĩ tài hoa Nguyễn Trọng Tạo, tôi xin mạo muội có đôi dòng tâm sự thật lòng để trang trải và xin bà con hãy tha thứ vì đã không cùng về quê hương để cùng góp chút sức hèn mọn vào cuộc đấu tranh ôn hòa đối với kẻ gây hấn “to xác xấu tính phương Bắc” kia!
Nhưng trong thâm tâm chúng tôi luôn luôn nghĩ đến quê hương đất nước và rồi sẽ có những việc làm cụ thể.
Mátxcơva, 26/6/2011

 

Biểu tình... muốn khóc

Nguyễn Trọng Tạo - Muốn khóc khi nghĩ đến Hội Liên Hiệp Thanh Niên Việt Nam, Hội Sinh Viên Việt Nam ngay trên đất nước mình… mà không rõ trong những ngày này họ đang ở đâu? Tại sao họ không ra Tuyên bố và lời kêu gọi thanh niên sinh viên biểu tình phản đối Trung Quốc vi phạm lãnh hải của Tổ quốc, dọa đánh Việt Nam...  Muốn khóc khi các tổ chức đoàn thể, xã hội của ta lúc đáng cất lên tiếng nói lương tri thì lại lựa chọn sự im lặng đáng sợ...Không biết đến bao giờ những tiếng nói yêu nước phản đối kẻ thù xâm lược của người Việt trên đất nước mình được tự do lên tiếng?

*
Trung Quốc đang kích động Campuchia bằng viện trợ kinh tế và quân sự, khiến tôi nhớ thời họ ủng hộ Pon Pot – Yiengxari chống lại Việt Nam ở phía nam và họ mở chiến tranh biên giới phía bắc 1979. Thế là đã rõ âm mưu thâm độc mới của họ.

Sáng nay xem đoạn băng video Hội sinh viên Việt Nam tại Pháp tổ chức một cuộc biểu tình ở Quảng trường Nhân quyền Trocadero – Paris, nhằm phản đối những hành động gây hấn của Trung Quốc tại Biển Đông, tôi lặng người, và muốn khóc. Cuộc biểu tình được tổ chức đàng hoàng giữa nước Pháp, có luật pháp và cảnh sát Pháp bảo vệ với tinh thần “Chúng ta hãy biến nhng nguy cơ do Trung Quc gây ra thành cơ hi đoàn kết toàn dân, bo v phát trin đt nước”. Các bạn trẻ với hệ thống loa đài cực mạnh đã không ngừng hô vang: China Stop Lying! (Trung Quốc hãy dừng nói dối!)…



Rồi tôi xem lại đoạn băng video sinh viên Việt Nam tại Úc biểu tình phản đối Trung Quốc gây hấn Việt Nam với lời kêu gọi: “Chúng ta là những con dân nước Việt, chúng ta không có quyền hành hay sức mạnh quân sự, chúng ta chỉ thể hiện tấm lòng bằng những hành động thông thường, chỉ một mục đích là nói cho chính phủ Trung Quốc biết rằng: Hãy tôn trọng người Việt và lãnh thổ Việt Nam, tôn trọng luật pháp quốc tế’” . Nhìn các bạn trẻ cầm loa, cầm micro hô vang bài thơ “Nam quốc sơn hà Nam đế cư” của Lý Thường Kiệt, và hát “Nối vòng tay lớn” của Trịnh Công Sơn làm rúng động lòng người.



Và các cuộc biểu tình của sinh viên Việt Nam phản đối Trung Quốc tại Mỹ, tại Anh, tại Đức, tại Séc… đang làm cho Trung Quốc đau đầu…

Tôi muốn khóc.

Muốn khóc khi nghĩ đến Hội Liên Hiệp Thanh Niên Việt Nam, Hội Sinh Viên Việt Nam ngay trên đất nước mình… mà không rõ trong những ngày này họ đang ở đâu? Tại sao họ không ra Tuyên bố và lời kêu gọi thanh niên sinh viên biểu tình phản đối Trung Quốc vi phạm lãnh hải của Tổ quốc, dọa đánh Việt Nam? Tại sao họ không xin phép Đảng và Nhà nước cho phép thanh niên sinh viên mít tinh, biểu tình có tổ chức, có loa đài để nói lên tiếng lòng yêu nước và sẵn sàng chiến đấu bảo vệ Tổ quốc của họ?

Muốn khóc khi các tổ chức đoàn thể, xã hội của ta lúc đáng cất lên tiếng nói lương tri thì lại lựa chọn sự im lặng đáng sợ.

Không biết đến bao giờ những tiếng nói yêu nước phản đối kẻ thù xâm lược của người Việt trên đất nước mình được tự do lên tiếng?

Tôi muốn khóc.

Nhưng khóc cũng chỉ là chuyện đau lòng, nếu không nói là nhục. “Khóc là nhục, rên hèn, van yếu đuối” – Tố Hữu.

Và hơn cả tiếng khóc là những tiếng thét đang làm rung chuyển thế giới, đó là tiếng thét phẫn nộ của lòng yêu nước trước sự đe dọa xâm lăng của người láng giềng “môi hở răng lạnh”.

Và tôi muốn kêu gọi các nhà lãnh đạo Việt Nam hãy sáng suốt trước tình hình phức tạp này. Hãy cùng toàn dân Việt Nam bảo vệ hòa bình và toàn vẹn lãnh thổ!

TẠI NHẬT BẢN NGÀY 24/6/2011: 


Nguyễn Trọng Tạo

http://nguyentrongtao.org/2011/06/25/bi%E1%BB%83u-tinh-mu%E1%BB%91n-khoc/

*

Hình ảnh (nguồn basam1.wordpress.com)










*

. Bookmark the permalink.
 


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét