Mai Tiến Nghi (Blog Cua Rận)
Năm ngoái, bằng giấc này, mình vào Đồng Tháp thăm người nhà. Lúc đi bằng tàu hỏa Thống Nhất. Lúc về bằng ô tô giường nằm của hãng xe Hoàng Long.
Đi xe giường nằm tương đối thoải mái. Đỡ tiếng ồn, có máy lạnh và được ngắm cảnh thỏa thích, chứ không như tàu hỏa, cứ "kình kịch, cành cạch" điếc cả tai, nhìn ra ngoài toàn rừng với núi… Nhìn một lúc chán mắt muốn buồn ngủ, nhưng cái tiếng "cành cạch kình kịch" nó choảng vào lỗ tai, khó chịu đến không thể ngủ được.
Nhưng xe chật nên giường nằm chỉ rộng khoảng 50 phân, còn chiều dài cũng đủ 1m90, nhưng khoang để chân người sau, là phần gối đầu của người nằm phía trước.
Nhà xe rất cẩn thận, trước khi lên xe, hành khách mỗi người nhận 1 cái túi nilol bỏ dép giầy vào đấy, rồi cất lên chỗ nằm cùng với hành lí khác. Lúc nào xuống xe, thì cầm cái túi đựng dép ra cửa xe lấy dép đi vào. Vì vậy, sàn xe sạch bong.
Trên xe, nằm ngay trước mình là 2 thằng người Tàu. Mình cũng lấy làm lạ: "Sao mà lắm người Tàu trên đất nước mình đến thế?". Có đi Bắc Nam mới biết. Trên tàu hỏa cũng thấy đông, xuống ga cũng gặp nhiều, qua Thanh Hóa, Vinh và các thành phố lớn cũng nhan nhản người Tàu...
Sở dĩ mình biết được đó là người Tàu, vì ngày cấp III phải học ngoại ngữ tiếng Tàu, nên nghe tiếng, mình có thể hiểu, còn bảo mình nói thì ngoài "Nỉ hảo, nỉ mân hảo", chả nói được gì hơn.
Với lại ở Việt Nam, trông thấy anh nào nhếch nhác, đầu trọc, mắt một mí, thuốc lá rút từng điếu ra mời thì chắc chắn là cái anh người Tàu… nhận ra ngay.
Hai thằng người Tàu, đầu trọc nằm ở trước mình (có nghĩa đầu nó gối trên chân mình), một cao một lùn. Thằng cao thì cao hơn mình, nhưng gầy hơn mình. Còn thằng lùn thì thấp hơn mình, nhưng béo hơn. Nếu tính bình quân, thì mình cũng chẳng kém gì chúng nó.
Nhưng 2 thằng này lại rất vô văn hóa. Trên xe cứ cười nói ông ổng cả ngày, cả đêm. Mình không chịu nổi nữa, phải hét: "Im mẹ cái mồm chúng mày đi cho tao ngủ!". Bọn nó nghe quát vậy thì im bặt, trợn mắt nhìn, rồi lại "hố hố há há". Cả xe tức điên. Có người chửi: "Mả bố nhà chúng nó! Nó sang nước mình mà cứ như là đến chỗ không người!".
Mỗi lần nghỉ dọc đường, là 2 thằng lại biến đi đâu mất. Lúc lên xe, tất cả mọi người phải đợi. Nhà xe phải cho người đi tìm. Mãi mới thấy 2 thằng khệnh khạng "hố hố há há" lên xe.
Mình hỏi mấy anh nhà xe: "Kệ cha chúng nó không được à?. Sao lại để nó đi xe?". Tay nhà xe bảo: "Chúng cháu có muốn chở những loại này đâu, nhưng nó mua vé ở bến, bến xe xếp chỗ nên đành chịu. Chứ chở nó cũng chẳng hơn được đồng nào!".
Mình bảo: "Kệ mẹ chúng nó!. Nó đến chậm, cho rớt dọc đường!". Nhà xe phân trần: "Không được đâu chú ơi!. Nó kiện cho mất nghề ấy, chứ chả chơi!". (Sau này mới biết mấy tay lái xe nói thật. Cái vụ Dìn Kí lật tàu đấy. Nó đòi phải đền 4 thằng Tàu, mỗi mạng 30.000 USD, còn chỉ phải đền mỗi mạng người Việt có 7.000 USD. Vậy ra, giá trị mạng sống chúng nó đắt hơn mạng người Việt Nam?).
Sau khi nghỉ ở Quy Nhơn, lúc lên xe, mình cầm vào cái túi đựng quần áo ở cuối chỗ nằm, thấy dính bết vào tay: "Giời ạ! Bã kẹo cao su!". 2 thằng chó này ăn kẹo cao su, rồi ném ngay sang chỗ mình. Mình biết điều ấy vì cả xe chả có ai ăn kẹo cao su, chỉ có 2 thằng mồm cứ trèo trẹo như trâu nhai lại. Vả lại, đầu nó sát chỗ mình để hành lí của mình, chỉ cần với tay sang lúc mình không để ý...
Khi 2 thằng đầu trọc "hố hố há há" khệnh khạng lên xe. Mình chìa cái túi có bã kẹo vào mặt 2 đứa, tay xua xua, bảo: "Không nên làm vậy!".
Hai thằng nhăn răng cười, đầu gật gật.
"Mày biết rồi thì ông không thèm chấp!" - Mình ngủ một giấc. Ra đến Đà Nẵng nghỉ ăn cơm. Mình lăng xăng cầm túi đựng dép định xuống xe trước. Hai thằng trọc xuống liền sau. Mọi người trong xe cũng lục tục xuống theo.
Đến cửa xe mình thò tay vào túi lấy dép. Lại thấy dính. Lại bã kẹo cao su. Điên tiết, mình quay ngược lại, chỉ vào mặt 2 thằng Tàu: "2 thằng chó này!. Tao đã nhịn mày lần trước mà mày vẫn còn chơi đểu tao hả. Đồ khốn nạn!".
Hai thằng lại nhe răng cười!
Không thể chịu nổi nữa, mình rút dép dứ vào mặt 2 thằng: "Ông đã nhịn mày rồi, mà mày vẫn còn giở trò khốn nạn hả! Ông phải đập vào mặt mày, cho mày chừa cái thói khốn nạn đi nhá,2 thằng mất dạy kia!".
Và mình phang. 2 thằng tránh. Mọi người trên xe nhao nhao: "Đập chết mẹ nó đi!. Nhịn nó là nó tưởng mình sợ!. Ông cứ đập bỏ mẹ nó đi!". Vậy là mình yên tâm: "Ông một mình, nhưng ông có bao nhiêu người ủng hộ. Ông không sợ!".
Hai thằng xanh mặt, cụp đuôi im thin thít.
Chặng đường còn lại, 2 thằng không dám tác oai tác quái nữa. Không thấy "hố hố há há", nghỉ dọc đường xong cũng nhanh nhẹn lên xe, mọi người không phải đợi.. Nhà xe bảo: "Cái lũ này, mềm nắn rắn buông. Càng nhịn nó càng lấn tới. Cứ phải vậy mới được!".
Tới Hà Nội. 2 thằng Tàu nhảy xuống đầu tiên. Mình xuống xe, nhìn quanh: Không thấy 2 cái đầu trọc đâu!. Bọn này lẩn nhanh thế!..
...............................
May quá có bác MTN kể câu chuyện này, em cũng xin kể các bác một chuyện của em, thật 100%, em xin lấy bác Mai thanh Hải ra bảo đảm!
Năm 1999-2000 em có một đợt công tác trên Lào Cai, làm đường liên thôn trên núi cao. Vậy nên em thường được đi tàu hỏa Hà Nội - Lào Cai. Hôm nào có lương thì đi tầu du lịch có cái giường nằm để về thăm nhà hoặc lên công trình làm việc. Mỗi lần đi trên tàu em hay gặp bọn khựa, có thể là doanh nhân hay khách du lịch. Nhưng quan trọng là bọn chúng rất giống nhau ở điểm là mọi lúc mọi nơi chúng đều nói năng hô hố ha há "y choang bác MTN kể ở trên", ăn uống nhồm nhoàm, xả rác bừa bãi, khạc nhổ lung tung. Thái độ coi thường người khác luôn biểu hiện trên mỗi con người bọn chúng. Một lần, đêm khuya, mấy thằng khựa đứng ngoài hành lang toa xe "toa tàu giường nằm", trước cửa khoang em đang nằm, nói chuyện ồn ĩ, lại hô hố ha há. Bực quá, tính em lại hơi "bộ đội", em đẩy mạnh cửa bước ra, chửi luôn: Đ M bọn tàu khựa này, vào mẹ chúng mày khoang của chúng mày mà hô hố ha há đi để người khác còn ngủ. Bọn chúng, lúc đó em thấy là 4 đứa, lại xì xồ ra vẻ không hiểu tiếng Việt. Em tiếp luôn: D M chúng mày đừng giả bộ, chúng mầy biết tao nói gì đấy, đừng để tao cáu. Thế là 4 thằng lùi lũi biến trong trật tự.
Công nhận là bọn khựa rất hèn, mềm nắn rắn buông!
Đi xe giường nằm tương đối thoải mái. Đỡ tiếng ồn, có máy lạnh và được ngắm cảnh thỏa thích, chứ không như tàu hỏa, cứ "kình kịch, cành cạch" điếc cả tai, nhìn ra ngoài toàn rừng với núi… Nhìn một lúc chán mắt muốn buồn ngủ, nhưng cái tiếng "cành cạch kình kịch" nó choảng vào lỗ tai, khó chịu đến không thể ngủ được.
Nhưng xe chật nên giường nằm chỉ rộng khoảng 50 phân, còn chiều dài cũng đủ 1m90, nhưng khoang để chân người sau, là phần gối đầu của người nằm phía trước.
Nhà xe rất cẩn thận, trước khi lên xe, hành khách mỗi người nhận 1 cái túi nilol bỏ dép giầy vào đấy, rồi cất lên chỗ nằm cùng với hành lí khác. Lúc nào xuống xe, thì cầm cái túi đựng dép ra cửa xe lấy dép đi vào. Vì vậy, sàn xe sạch bong.
Trên xe, nằm ngay trước mình là 2 thằng người Tàu. Mình cũng lấy làm lạ: "Sao mà lắm người Tàu trên đất nước mình đến thế?". Có đi Bắc Nam mới biết. Trên tàu hỏa cũng thấy đông, xuống ga cũng gặp nhiều, qua Thanh Hóa, Vinh và các thành phố lớn cũng nhan nhản người Tàu...
Sở dĩ mình biết được đó là người Tàu, vì ngày cấp III phải học ngoại ngữ tiếng Tàu, nên nghe tiếng, mình có thể hiểu, còn bảo mình nói thì ngoài "Nỉ hảo, nỉ mân hảo", chả nói được gì hơn.
Với lại ở Việt Nam, trông thấy anh nào nhếch nhác, đầu trọc, mắt một mí, thuốc lá rút từng điếu ra mời thì chắc chắn là cái anh người Tàu… nhận ra ngay.
Hai thằng người Tàu, đầu trọc nằm ở trước mình (có nghĩa đầu nó gối trên chân mình), một cao một lùn. Thằng cao thì cao hơn mình, nhưng gầy hơn mình. Còn thằng lùn thì thấp hơn mình, nhưng béo hơn. Nếu tính bình quân, thì mình cũng chẳng kém gì chúng nó.
Nhưng 2 thằng này lại rất vô văn hóa. Trên xe cứ cười nói ông ổng cả ngày, cả đêm. Mình không chịu nổi nữa, phải hét: "Im mẹ cái mồm chúng mày đi cho tao ngủ!". Bọn nó nghe quát vậy thì im bặt, trợn mắt nhìn, rồi lại "hố hố há há". Cả xe tức điên. Có người chửi: "Mả bố nhà chúng nó! Nó sang nước mình mà cứ như là đến chỗ không người!".
Mỗi lần nghỉ dọc đường, là 2 thằng lại biến đi đâu mất. Lúc lên xe, tất cả mọi người phải đợi. Nhà xe phải cho người đi tìm. Mãi mới thấy 2 thằng khệnh khạng "hố hố há há" lên xe.
Mình hỏi mấy anh nhà xe: "Kệ cha chúng nó không được à?. Sao lại để nó đi xe?". Tay nhà xe bảo: "Chúng cháu có muốn chở những loại này đâu, nhưng nó mua vé ở bến, bến xe xếp chỗ nên đành chịu. Chứ chở nó cũng chẳng hơn được đồng nào!".
Mình bảo: "Kệ mẹ chúng nó!. Nó đến chậm, cho rớt dọc đường!". Nhà xe phân trần: "Không được đâu chú ơi!. Nó kiện cho mất nghề ấy, chứ chả chơi!". (Sau này mới biết mấy tay lái xe nói thật. Cái vụ Dìn Kí lật tàu đấy. Nó đòi phải đền 4 thằng Tàu, mỗi mạng 30.000 USD, còn chỉ phải đền mỗi mạng người Việt có 7.000 USD. Vậy ra, giá trị mạng sống chúng nó đắt hơn mạng người Việt Nam?).
Sau khi nghỉ ở Quy Nhơn, lúc lên xe, mình cầm vào cái túi đựng quần áo ở cuối chỗ nằm, thấy dính bết vào tay: "Giời ạ! Bã kẹo cao su!". 2 thằng chó này ăn kẹo cao su, rồi ném ngay sang chỗ mình. Mình biết điều ấy vì cả xe chả có ai ăn kẹo cao su, chỉ có 2 thằng mồm cứ trèo trẹo như trâu nhai lại. Vả lại, đầu nó sát chỗ mình để hành lí của mình, chỉ cần với tay sang lúc mình không để ý...
Khi 2 thằng đầu trọc "hố hố há há" khệnh khạng lên xe. Mình chìa cái túi có bã kẹo vào mặt 2 đứa, tay xua xua, bảo: "Không nên làm vậy!".
Hai thằng nhăn răng cười, đầu gật gật.
"Mày biết rồi thì ông không thèm chấp!" - Mình ngủ một giấc. Ra đến Đà Nẵng nghỉ ăn cơm. Mình lăng xăng cầm túi đựng dép định xuống xe trước. Hai thằng trọc xuống liền sau. Mọi người trong xe cũng lục tục xuống theo.
Đến cửa xe mình thò tay vào túi lấy dép. Lại thấy dính. Lại bã kẹo cao su. Điên tiết, mình quay ngược lại, chỉ vào mặt 2 thằng Tàu: "2 thằng chó này!. Tao đã nhịn mày lần trước mà mày vẫn còn chơi đểu tao hả. Đồ khốn nạn!".
Hai thằng lại nhe răng cười!
Không thể chịu nổi nữa, mình rút dép dứ vào mặt 2 thằng: "Ông đã nhịn mày rồi, mà mày vẫn còn giở trò khốn nạn hả! Ông phải đập vào mặt mày, cho mày chừa cái thói khốn nạn đi nhá,2 thằng mất dạy kia!".
Và mình phang. 2 thằng tránh. Mọi người trên xe nhao nhao: "Đập chết mẹ nó đi!. Nhịn nó là nó tưởng mình sợ!. Ông cứ đập bỏ mẹ nó đi!". Vậy là mình yên tâm: "Ông một mình, nhưng ông có bao nhiêu người ủng hộ. Ông không sợ!".
Hai thằng xanh mặt, cụp đuôi im thin thít.
Chặng đường còn lại, 2 thằng không dám tác oai tác quái nữa. Không thấy "hố hố há há", nghỉ dọc đường xong cũng nhanh nhẹn lên xe, mọi người không phải đợi.. Nhà xe bảo: "Cái lũ này, mềm nắn rắn buông. Càng nhịn nó càng lấn tới. Cứ phải vậy mới được!".
Tới Hà Nội. 2 thằng Tàu nhảy xuống đầu tiên. Mình xuống xe, nhìn quanh: Không thấy 2 cái đầu trọc đâu!. Bọn này lẩn nhanh thế!..
...............................
May quá có bác MTN kể câu chuyện này, em cũng xin kể các bác một chuyện của em, thật 100%, em xin lấy bác Mai thanh Hải ra bảo đảm!
Năm 1999-2000 em có một đợt công tác trên Lào Cai, làm đường liên thôn trên núi cao. Vậy nên em thường được đi tàu hỏa Hà Nội - Lào Cai. Hôm nào có lương thì đi tầu du lịch có cái giường nằm để về thăm nhà hoặc lên công trình làm việc. Mỗi lần đi trên tàu em hay gặp bọn khựa, có thể là doanh nhân hay khách du lịch. Nhưng quan trọng là bọn chúng rất giống nhau ở điểm là mọi lúc mọi nơi chúng đều nói năng hô hố ha há "y choang bác MTN kể ở trên", ăn uống nhồm nhoàm, xả rác bừa bãi, khạc nhổ lung tung. Thái độ coi thường người khác luôn biểu hiện trên mỗi con người bọn chúng. Một lần, đêm khuya, mấy thằng khựa đứng ngoài hành lang toa xe "toa tàu giường nằm", trước cửa khoang em đang nằm, nói chuyện ồn ĩ, lại hô hố ha há. Bực quá, tính em lại hơi "bộ đội", em đẩy mạnh cửa bước ra, chửi luôn: Đ M bọn tàu khựa này, vào mẹ chúng mày khoang của chúng mày mà hô hố ha há đi để người khác còn ngủ. Bọn chúng, lúc đó em thấy là 4 đứa, lại xì xồ ra vẻ không hiểu tiếng Việt. Em tiếp luôn: D M chúng mày đừng giả bộ, chúng mầy biết tao nói gì đấy, đừng để tao cáu. Thế là 4 thằng lùi lũi biến trong trật tự.
Công nhận là bọn khựa rất hèn, mềm nắn rắn buông!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét