“Em phải đi đến nơi, dù muộn cũng phải nói với nhau…”
Hôm vừa rồi, mình nhận được tin nhắn của một người quen cũ: “dạo này tụi mình có sở thích sáng chủ nhật hẹn nhau đi uống càphê Cột Cờ và hít thở không khí ở khu vực vườn hoa chỗ ông Lê nin đứng”. Anh bạn mình là người hài hước. Truyền thông báo chí “lề phải” “lạng lách” đi qua khái niệm “biểu tình” nên anh cũng “mã hóa” luôn cả thông tin “tụ tập đông người tự phát”.
Mấy tuần nay mình cũng có thói quen mới. Tối thứ bảy (giờ NY) ngồi trực tin trong trang nhà anh Ba Sàm. Mình sợ.
Mình sợ sự im lặng đến căng thẳng tại nơi “hò hẹn” trước giờ G.
Mình sợ những người có chung sở thích “uống cà phê” không đến được cùng nhau.
Mình sợ lẫn trong đám đông có những người không thuộc về đám đông.
Mình sợ có những người bị “cắp nách” mang lên xe thùng.
Mình sợ có những người bỗng nhiên bị tố giác là “tên móc túi”.
Mình sợ những ánh nhìn nghi ngại
Mình sợ sự mệt mỏi chán chường.
Mình sợ sự hoang mang
Mình sợ sự bàng quan,
Mình sợ sự thất vọng
Mình sợ niềm tin không biết đặt vào đâu
Và sợ nhất khi quân xâm lược tràn qua
Mỗi người quay về một hướng…
Sợ mất nhân dân trước khi mất nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét