Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

Tâm thư gửi các bác các chú


Kính thưa các bác các chú thuộc thế hệ bố mẹ cháu

Cháu là một người sinh ra và lớn lên trong môi trường xã hội chủ nghĩa. Cháu cũng giống như các bạn bè của cháu đều đã từng là cháu ngoan bác Hồ, đeo khăn quàng đỏ, tin yêu vào sự nghiệp giải phóng tổ quốc và tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng.

Cháu và một số bạn bè của cháu ngày hôm nay với bản chất tò mò tìm hiểu, với tính độc lập cũng như nhu cầu được sống tự do của con người đã qua thông tin mạng, đối chiếu thực tế sát sườn và từ đó hiểu rõ đằng sau những thông tin của đảng và nhà nước, những gì đã và đang thật sự xảy ra trên đất nước Việt Nam. Bên cạnh đó thì rất nhiều bạn bè của cháu đã không còn tin vào những gì đã tin và các bạn ấy đã mất hẳn niềm tin vào bất cứ ai, vào bất kì điều gì liên quan đến chính trị. Còn lại một số ít là phấn đấu để trở thành đảng viên, cũng không phải vì các bạn ấy tin vào Đảng, mà xem đấy là con đường để thăng tiến sự nghiệp cá nhân.

Trước hiểm họa bành trướng và xâm lăng của Trung Quốc, một số các bạn bè mà từ trước đến giờ vốn thờ ơ đã bắt đầu quan tâm. Trong lần biểu tình lần thứ 2 tại Hà Nội, vài người trong họ đã tham gia. Cháu đã giới thiệu các bạn của cháu vào các trang blog như  Anh Ba Sàm, Dân Làm Báo, Nguyễn Xuân Diện để tìm hiểu thông tin và học hỏi thêm nhiều điều từ các bác và các chú.

Cháu và các bạn cháu cám ơn các bác các chú đã truyền đạt nhiều kiến thức, kinh nghiệm của người đi trước về đất nước cho chúng cháu. Chúng cháu cảm nhận được đó là những kinh nghiệm được trả giá bằng cả đời người. Cuối tuần rồi, một số bạn bè chúng cháu gặp nhau thức khuya tới sáng để chuyện trò với nhau và cháu có vài điều muốn kính gửi đến các bác các chú dựa vào những tâm tư của chúng cháu sau buổi tối hôm ấy.

Chúng cháu biết rõ những hy sinh, đau khổ mà thế hệ cha chú đã cống hiến và trải qua. Tuy nhiên chúng cháu muốn nói rõ dù có làm phật lòng bậc cha chú là tình trạng đất nước ngày hôm nay là do trách nhiệm của các bác các chú. Cho dù là một đảng viên cộng sản, một lão thành cách mạng hay một sĩ quan trong chế độ cũ... chính các bác các chú đã để lại cho chúng cháu một đất nước như thế này.

Chúng cháu biết các chú các bác vẫn thương yêu đất nước và dân tộc nhưng nhiều khi chúng cháu không chắc chắn được những bậc cha chú của mình thương yêu quê hương và đồng bào nhiều hơn những lằn ranh và vị trí quan điểm chính trị của các bác các chú. Chúng cháu nghe những mạt sát về những người đảng viên cộng sản trong khi bố mẹ cháu cũng là đảng viên dù đã về hưu, có nhiều đau khổ không nói ra vì cả đời bị lừa và đã bất lực khi còn ở trong guồng máy. Bạn cháu trong Nam cũng có người là con của sỹ quan chế độ cũ cũng ngậm ngùi khi cha mình bị ghép vào thành phần phản động bám theo đế quốc bên ngoài phản bội dân tộc. Để cùng hướng về tương lai của chính mình và tương lai đất nước, để làm được một điều nhỏ nhoi nào đó, chúng cháu phải quên đi những khác biệt để ngồi lại với nhau. Nhưng chúng cháu cũng phải ngồi giữa những phân hóa, những hận thù của thế hệ cha anh, trên một đất nước thảm hại do thế hệ cha anh để lại.

Ngồi lại và chúng cháu cố gắng để gửi gắm những thông tin đến cho một số bạn thân thiết từ bé về những gì đã xảy ra trong lịch sử cận đại, những thần tượng mà đến bây giờ họ vẫn tin, vẫn tôn sùng bằng cách giới thiệu những trang mạng mà thông thường họ rất e dè để vào vì bản chất sợ hãi và e ngại chính trị cố hữu. Thế nhưng chính các bạn ấy đã kể lại cho chúng cháu về những từ ngữ thô tục, cực đoan dành cho những người mà các bạn ấy tôn sùng từ bé đến lớn vì bị tuyên truyền một chiều. Ngay cả lá cờ tổ quốc mà các bạn ấy sinh ra và lớn lên chỉ biết có nó cũng bị phỉ báng, miệt thị bằng những thái độ cực đoan, hận thù và lời lẽ thiếu văn hóa. Có đứa lắc đầu nói những người này lên nắm quyền thì có khá gì hơn.

Theo thời gian và với sự trưởng thành trên con đường đi tìm sự thật, chúng cháu cũng không còn cảm thấy ấn tượng về những danh xưng lão thành cách mạng, những điều bác Hồ nói thế này thế kia trong quá khứ để kiến nghị, đề nghị Đảng điều này điều khác. Chúng cháu đã quá chán ngán khi phải hằng ngày nghe những kẻ thối nát, những con sâu của đất nước rêu rao học tập theo gương của Bác. Mỗi khi nghe, chúng cháu có cảm giác hoặc là các bác các chú lão thành cách mạng vẫn còn tin vào những lừa mị quá khứ, hoặc là đang sử dụng lừa mị để làm tấm khiên bảo vệ cho những điều đã trót tin tưởng, hay là đang (vô tình) tiếp tục lừa mị thế hệ chúng cháu bằng chính sự lừa mị đã đặt lên người các bác các chú. Cách nào đi nữa cũng không phải là bài học tốt cho thế hệ chúng cháu vốn đã bị nhồi nhét bao điều dối trá; đủ rồi!.

Chúng cháu nói tất cả những điều ở trên và tiếp theo đây không phải để trách móc, vì khi nói "các chú các bác" thì trong đó có cả bố mẹ của chúng cháu.  Nhưng sự thật vẫn là sự thật: các chú các bác đã để lại cho chúng cháu một đống rác khổng lồ và một số người trong các bác các chú vẫn tiếp tục xả rác. Mỗi bác, mỗi chú (và chúng cháu muốn nói đến tất cả những chú những bác đang cầm quyền, đã về hưu, đang sống ở nước ngoài...) đã nhân danh quá khứ, nhân danh chính nghĩa của mỗi phía, nhân danh lòng yêu nước theo cách riêng để tiếp tục xả rác lên đời chúng cháu. Khi một vài người bạn của chúng cháu vượt qua sự sợ hãi để làm một điều gì đó thì các bác các chú đã tung hô lên Tuổi Trẻ Việt Nam thế này thế kia. Khi bao nhiêu người bạn của chúng cháu vì lý do này hoặc lý do khác thờ ơ sống thì các chú các bác phê phán thế hệ chúng cháu là thế hệ mackeno. Cả hai đều là một thưa các bác các chú. Cũng là chúng cháu ngày hôm qua ăn chơi nhậu nhẹt ngày hôm nay xuống đường biểu tình thể hiện lòng yêu nước và bất mãn những kẻ đang lãnh đạo đất nước có thái độ nhu nhược, đớn hèn và dối trá. Cũng là chúng cháu thôi thưa các bác các chú. Chúng cháu vẫn là những nạn nhân của kết quả quá khứ, của hiện tại bát nháo và của tương lai đen tối đang chờ.

Các bác các chú cũng quên hay cố tình quên rằng ở vào tuổi chúng cháu, ngày xưa các bác các chú đã là những người trưởng thành, có người đã ở vào vị trí lãnh đạo đất nuớc. Nhưng đối với chúng cháu thì lúc nào chúng cháu cũng bị coi là con nít, ấu trĩ, không có kinh nghiệm. Điều gì chúng cháu làm hình như cũng có lời khuyên răn, bàn ra nói vào hoặc đe dọa coi chừng bị thế lực thù địch kích động, coi chừng bị Đảng lợi dụng. Hình như kinh nghiệm đau thương hay quá khứ huy hoàng tự đánh bóng của các bác các chú là gia tài lớn nhất và duy nhất có thể trao lại cho chúng cháu. Nói thật với các bác các chú, chúng cháu không sợ vì biết rõ mọi động cơ của việc mình làm chẳng đến từ ai cả ngoài chính chúng cháu. Ngược lại chúng cháu cũng phải nói thật là chúng cháu sợ những lời khuyên vàng ngọc được chuyên chở bằng những chiếc xe mang nhãn hiệu chưởi bới, chụp mũ hay cách mạng.

Kính thưa các bác các chú

Nếu các bác các chú ký tên vào một bản kiến nghị nào đó tuyên bố rằng biểu tình chống Trung Quốc là điều cần thiết thì các bác các chú hãy xuống đường cho điều cần thiết đó. Không những các bác các chú xuống đường mà hãy dẫn theo vợ, con, anh em, cháu chắt cùng theo.

Nếu các bác các chú là những lão thành cách mạng, là những người lính QĐND đã từng chiến đấu bảo vệ tổ quốc, đã từng vuốt mắt cho đồng đội của các bác các chú hy sinh vì tổ quốc và tin rằng bày tỏ thái độ và lòng yêu nước là quyền và nghĩa vụ công dân, không phải chỉ là trách nhiệm và độc quyền của tập thể "đầy tớ" của nhân dân thì hãy chứng tỏ rằng các bác các chú vẫn là những con người lý tưởng ngày xưa bằng hành động cụ thể và thiết thực ngày hôm nay.

Nếu các bác các chú đang sống ở nước ngoài và tự cho là mình yêu nước, nghĩ rằng không có gì cao quý bằng tinh thần yêu nước, thì các bác các chú hãy bỏ ra chỉ 2 tuần trong cuộc đời còn lại về đây để cùng yêu nước với chúng cháu. Nếu các bác các chú không về được thì chúng cháu hiểu, thông cảm và vẫn thương kính các bác các chú vì hoàn cảnh mà phải đau đớn bất lực nhìn đất nước lâm nguy. Chúng cháu chỉ xin một số nhỏ các bác các chú đừng ngồi trước bàn máy tính đóng vai người biểu tình,  đừng hô hào kêu gọi tất cả chúng ta xuống đường để rồi cuối tuần khi bạn bè chúng cháu bị công an đánh đập, bắt giam thì các bác các chú đang đi shopping dạo phố ở xứ người. Chúng cháu chỉ xin là nếu các bác các chú thấy cách làm của chúng cháu không đúng theo suy nghĩ của mình thì cho chúng cháu một lời khuyên như là con cháu ruột thịt của các bác các chú, đừng xem chúng cháu như công an giả hình, là kẻ thù, hay những đứa xuẩn ngốc. Và đừng bắt buộc chúng cháu phải nghe theo những lời khuyên ấy.

Cuối thư xin chúc các chú các bác luôn mạnh khoẻ và tin vào tương lai tươi sáng phải đến của dân tộc. Yêu nước không phải là độc quyền của riêng ai và mỗi công dân đều có trách nhiệm với tiền đồ tổ quốc. Tuy nhiên, tương lai thuộc vào thế hệ của chúng cháu. Tương lai cũng là số mạng của chúng cháu. Các chú các bác có thương thì hãy quên đi quá khứ của riêng mình để cùng chúng cháu hướng về và tranh đấu cho một tương lai Việt Nam tươi sáng cho con cháu của các bác và các chú.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét