Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Khi lòng yêu nước phải mếu.

Lê Dũng
Trong sáng ngày 5 tháng 6 lịch sử vừa rồi, một hình ảnh ấn tượng đập vào mắt tôi khiến một thằng đàn ông như tôi đến giờ này vẫn mềm lòng xuống.
 Khi hòa vào đám đông đồng bào đang đứng  trong vườn hoa trước cửa sứ quán Tàu được khoảng 15 phút thì xe chở anh em cơ động, anh em thanh niên áo quần thường phục đủ loại, băng đỏ trên cánh tay ập đến. Họ chen, dồn dần đám đông rực rỡ cờ đỏ sao vàng, khẩu hiệu, băng rôn phản đối hành động gây hấn của Tàu trên Biển đông, lùa dần bà con về phía sân xi măng giữa trời nắng rát.
 Tôi cùng mọi người vừa lùi về phía sân, đúng lúc đó thì gặp một anh chừng 35 hay 37 gì đó, trên cổ là một thằng bé cỡ 3 tuổi, tay dắt một thằng bé nữa cỡ 5 tuổi. Anh vừa vuốt mồ hôi trên trán, tay giữđứa trẻ trên cổ, tay dắt đứa lớn len lỏi trong đám đông giữa bà con và  đủ loại cảnh sát, cơ động.
 Anh vừa giữ con vừa len ra, mồ hôi ướt áo, miệng méo xệch và cứ nói như với chính mình : " đau thật, bà con mình biểu tình ôn hòa phản đối bọn cướp nước lại bị công an ta đuổi, dẹp, đau thật..." 


Ba bố con cùng xuống đường.

    Tôi nghe được anh nói đau thật đau thật mấy lần, miệng anh méo xệch như chực khóc. Là đàn ông tuổi trung niên như nhau, tôi hiểu nỗi đau này của anh, của tôi và của bao đồng bào ở đó giữa trời nắng đến 37 độ.
  Tôi đến trước mặt anh và nói : '' cho tôi chụp bố con anh nhé". Tiếc là cái điện thoại kém nên ảnh hơi mờ. Anh thấy chụp thì quay mặt về phía sứ quán Tàu và vẫn tay giữ đứa nhỏ trên vai, tay dắt đứa lớn cố đứng đó, lùi dần về phía sân xi măng bởi dồn kéo của phía cơ động và mấy cháu thanh niên đeo băng đỏ.
 Trưa, về đến nhà thì mấy anh bạn học gọi điện: " ông đi biểu tình sao không gọi tôi ? ''. Sao ông biết ? ảnh ông trên Blog Tiến sỹ Diện kia kìa, ông vác cả Cụ Giáp đi hả ?
 Nghĩ bụng ai mà rủ được bạn bè cùng yêu nước, nó như thứ tình cảm của đứa con đối với gia đình, con đối với dòng tộc, ai mà bắt hay rủ được.
 Quả thực là năm 2007 thì tôi chưa có điều kiện để đọc mạng, khi ấy còn chổng mông vào công việc nơi núi rừng vì dự án, vì công việc. Sau này thấy sự việc đó diễn ra cũng tiếc cho mình đã vô tình  dửng dưng trước họa mất nước, mất nhà đang đến, đời trai như thế quả là đáng tiếc. 
 Bởi thế, đúng vào lúc cái họa mất nước đang quay lại như vừa rồi thì tôi quyết không bỏ qua cơ hội để cùng đồng bào cất tiếng nói của chính mình. Thể hiện rõ quan điểm của mình cùng các tướng lãnh Việt nam từng chiến đấu chống nhiều kẻ thù để bảo vệ Tổ quốc.
 Có một vài anh bạn gặp sau hôm diễn ra cuộc biểu tình, có anh bảo : ông như thanh niên vậy, tuổi tôi và ông lo gia đình đã quá mệt rồi còn tham gia mấy vụ đó ...ừ thì mình cũng lo gia đình, bệnh tật ốm đau chỉ đi được vài tiếng là ngồi bệt, thở phì phò. Nhưng được cùng bao người già hơn mình, yếu hơn mình, trẻ em bé tí ra đứng trước lũ côn đồ để ngăn nó cướp nhà, còn đi được thì hà cớ gì không đi ? không phải là hèn hay sỹ diện mà là bổn phận.
 Gặp mấy em gái đứng trong một nhóm nói : '' mang lựu đạn ném vào cửa bọn nó cho bõ tức", tôi bảo bậy nào các em. Các em ra đây với biểu ngữ, tiếng nói đồng thanh tương ứng phản đối đám côn đồ cướp nước để Quốc tế thấy là đủ rồi. Cho họ thấy dân ta không hèn, không mọi rợ như chúng. Thời buổi này chưa chắc dùng lựu đạn đã thắng, chiến tranh đã khác ngày xưa, có tàu kilo và tàu sân bay cũng chưa chắc đã thắng nếu không được lòng Dân. 
 Lính từ dân, phi công cũng từ dân, điều khiển vũ khí hạt nhân cũng từ con Dân mà ra. Dân không cho con đi lính, đi học thì có súng hay tàu chiến cũng chả ai dùng, ai điều khiển. Huống hồ Dân lại đứng về một phía, làm ngơ, khi ấy không mất nước mới là chuyện lạ.
  Hình ảnh người đàn ông kiệu con trên vai, dắt con len lỏi giữa rừng người cùng đi biểu tình chống giặc, miệng anh méo xệch - nó ám ảnh mãi với tôi, khó quên lắm.
 Thân phận người Việt mình đó sao ? không thể như vậy, thế hệ con anh và con tôi không thể tiếp tục như vậy !

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét